Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 23: Rắc rối nhà Kaito!
Spoiler:
Shotaito buồn bã đứng dậy
- Thôi đc, tôi chấp nhận thua
- Tôi thì chỉ mong 2 trường ta sẽ càng thân hơn về mọi thứ chứ tôi ko mong 2 cái gọi là thắng hay thua
- Ừhm. Thôi, tôi đi đây
- Chào!
Sau khi Shotaito đi khỏi
- Á, ui da – Ran vịnh cánh tay
- Cậu sao thế? Bị thương ở đâu àh? – Kaito lo lắng
- Chắc lúc nãy va chạm với Shotaito lúc nào đó. Có ai có khăn ko – Ran
- Này. Tớ có đem theo nè – Kaito đưa cho Ran
- Ừh cám ơn. – Ran nhận lấy chiếc khăn rồi tẩy trùng vết thương mình – Kazuha, cậu đưa tớ chiếc áo đi
- Sao mà cậu quý nó thế. Vì nó mà cậu ra nông nỗi này đó – Kazuha đưa cho Ran
- Ko phải. Vì sự an toàn của Sonoko và Aoko tớ mới làm thế chứ ko phải là chiếc áo. Nó ko có tội gì cả - Ran cười
- À Shinichi này - Hattori
- Hửh?
- Tớ nhớ là hình như cậu đâu có biết lý do của cuộc chiến này đâu phải ko?
- Ừh chính xác ^^
- Ủa zậy sao cậu nói đc câu đó hay thế? – Aoko
- Ai biết. Tự dưng trong đầu tớ nghĩ như thế thì tớ nói như thế thôi. Mà nguyên nhân là gì zạ?
- Thôi, ko có gì hết. Mình đi đâu uống nước đi. Tớ khát quá – Ran lên tiếng
- Ừh
Thế là cả bọn lên đường đi kiếm quán café để dừng chân. Đang đi giữa đường thì gặp ba mẹ của Kaito - Kaito! Kaito!
- Ủa, ba mẹ đi đâu đây? – Kaito quay lại
- Con theo ba mẹ về nhà ngay. Nhà mình tối nay phải đi tham dự 1 buổi tiệc, con còn la cà nữa àh?
- Thôi, con đã nói rồi. Con nhất quyết ko đi tham dự cái buổi tiệc vớ vẩn đó đâu
- Ko đc. Đây là danh dự của gia đình ta, con ko đi là ko đc. Con muốn ba mẹ mất mặt hết mới vừa lòng sao?
- Suốt ngày ba cứ lải nhải ba cái danh dự này nọ. Bộ nó quan trọng lắm sao? Con đã nói rồi, ko đi là ko đi
- Con…………….
Ba mẹ Kaito nhìn quanh
- Àh, thì ra là mày đi giao du với mấy cái đứa như thế này đây đó hả? Tụi nó quan trọng hay danh dự nhà mình quan trọng?
- Bác nói vậy là sao ạ? Bác nói Kaito giao du với mấy đứa như tụi cháu là mấy đứa như thế nào? – Aoko lên tiếng
- Con cái nhà ai mà vô lễ thế? Àh thì ra là con nhà Nakamori đây mà, ông cảnh sát chẳng ra gì thêm đứa con cũng y chang
- Bác……………..
- Cháu mong bác nói chuyện cho đàng hoàng ạ. Chúng cháu đều là học sinh mà bác nói chuyện như vậy thì hóa ra bác đang dạy hư cho tụi cháu đấy – Ran
- Thêm con nhỏ nào nữa đây. Kaito! Mày giao du với hạng người như thế đó hả?
- Con nghĩ các bạn nói đúng đó chứ.
- Mày…………… Hừ thôi tao ko cần phải nói chuyện với cái đứa phản phúc như mày. Tối nay nếu mày ko đi thì đừng có mà về cái nhà này nữa
Nói rồi 2 người lên xe chạy đi mất
- Này Kaito! Cho tớ nói thật nghen: ba mẹ cậu là người gì vậy? – Shinichi
- Hừ ba mẹ gì chứ.
- Cậu nói vậy là sao? – Ran
- Đó đâu phải là ba mẹ tớ. Chỉ là cậu mợ bà con thôi. Ba mẹ tớ thật ra ở bên Mỹ lận
- Vậy sao cậu kêu họ là ba mẹ còn họ kêu cậu là con? – Aoko
- Thì là vì cái danh dự chết tiệt đó đó. Họ bắt tớ phải kêu họ như vậy để họ ko bị mất mặt vì họ ko có đứa con nào để tự hào. Kêu riết rồi quen miệng luôn
- Thì ra là vậy. Nếu thế thì tối nay cậu có đi dự tiệc ko? – Hattori
- Ko bao giờ
- Vậy sao tối nay cậu về nhà đc
- Sao ko? đó là nhà của ba mẹ tớ để lại cho tớ mà, họ đâu có quyền đuổi tớ
- Nhưng họ là cậu mợ của cậu mà
- Cậu mợ thì sao? Họ chỉ rắp tăm chiếm căn nhà đó nên làm bộ tốt vậy thôi
- Gì? Vậy gọi là tốt àh? – Aoko ngạc nhiên
- Thì như vậy là tốt rồi. Chứ họ mà phát ra cái bản tính xấu thì các cậu đố mà đỡ nổi
- Nhà cậu rắc rối quá. – Shinichi
- Ừh mà tớ quen rồi. – Kaito quay sang Aoko – Tớ xin lỗi cậu nha
- Chuyện gì?
- Thì lúc nãy họ nói với cậu như vậy đó. Cả Ran nữa. Mà sao 2 cậu xen vào làm gì
- Ốí xời, thấy chuyện bất bình nên tớ phải nói chứ. Đâu phải lỗi của cậu đâu mà xin – Aoko xua tay
- Ừh. Cậu đừng quan tâm quá. Bọn tớ ko để bụng chuyện đó đâu – Ran cười
- Thôi đi. Cứ đứng giữa đường vậy àh. Mấy người ko biết mỏi chân hả? – Makoto lên tiếng
- Ừh. Đi thôi!
Kaito cười khi thấy sự vô tư của Aoko và Ran, mặc dù bị nói như vậy nhưng họ vẫn nghiễm nhiên như ko có chuyện gì mà vẫn vui vẻ với các bạn. Mặc dù nhà rắc rối như thế nhưng Kaito vẫn thấy vui và dường như mọi thứ với cậu trở nên nhẹ nhàng hơn bao h hết…….
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Wed Oct 19, 2011 2:38 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 24: Tình cờ!
Spoiler:
Tối hôm đó tại công viên. Cô nàng Aoko nhà ta đi tung tăng mua đồ ăn khuya, tình cờ nhìn vào công viên thấy bóng ai quen quen, với bản tính tò mò nên cô đành phải rẽ vào để xem cho rõ đó là ai
- Ùa Kaito phải ko?
- Aoko àh. Cậu đi đâu khuya vậy? – Kaito ngước lên
- Tớ đi mua đồ ăn. Mà sao giờ này cậu còn ngồi ở đây? Ko về nhà đi
- Con gái mấy cậu hình như ăn là việc quan trọng nhất nhỉ. Đến tối vẫn ra ngoài mua đồ ăn – Kaito chọc
- Này, cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ!
- Hừm, biết nói sao nhỉ? Có lẽ là tớ ko muốn về nhà ngày hôm nay
- Tại sao?
- Thì như cậu thấy hồi trưa rồi đó. Nếu bây h mà về thì cũng nghe cậu mợ tớ nói này nói nọ mà thôi. Nhức đầu lắm. Thà ra công viên ngồi cho khỏe
- Thế cậu thì ngồi đây suốt đêm àh?
- Chắc vậy
- Sao mà đc! Thôi hay là cậu về nhà tớ ở đỡ 1 đêm đi, chứ cứ ngồi ở đây thì mai chắc chắn cậu sẽ bị cảm lạnh mất – Aoko đề nghị
- Cậu có phải là con gái ko thế? – Kaito có vẻ “ nghi ngờ “
- Cậu nói thế là sao hả?
- Chứ ở đời có ai mà cho con trai ở nhà mình 1 đêm chứ. Cậu….ko sợ àh?
- Sợ gì? Với tớ trên đời chẳng có gì đáng sợ bằng sự phản bội cả. Mà cậu có đi ko? Nói nhiều quá.
- Thôi đc. Coi như tớ làm phiền cậu 1 đêm zậy!
- Hì, biết điều đấy. Bổn cô nương này nếu cho mà người đó ko nhận thì trước sau gì người đó cũng mang họa vào thân. Đi thôi! – Aoko cười ranh mãnh
Sau đó Aoko và Kaito cùng đi về
- Chào ba! Con mua về rồi nè – Aoko đưa bịch thức ăn cho ông Nakamori
- Sao mà lâu thế. Ba đói meo rồi nè – ông nhìn ra cửa - Ủa con đưa ai về vậy?
- Dạ, đây là Kaito bạn con. Cậu ấy muốn ở nhờ nhà mình 1 đêm. Được ko ba?
- Dạ, cháu chào bác – Kaito lịch sự
- Ừhm ko sao. Căn nhà này mà ở có 2 người thì buồn lắm, có thêm người cũng ko sao. Chào cháu – ông bắt tay Kaito – Thôi cháu vào tắm rửa đi rồi ra ăn luôn
- Vâng, cám ơn bác – Kaito cười
Rồi Aoko dẫn Kaito lên lầu đến phòng tắm
- Này, cậu tắm rồi thay đồ ba tớ vào đi. Cái áo đó để đó đi tí tớ giặt rồi phơi lên cho cậu để mai cậu còn có đồ để đi học nữa chứ - Aoko đưa đồ cho Kaito
- Vậy sao đc. Tớ đã làm phiền cậu nhiều rồi, đồ tớ thì để tớ giặt
- Thôi, con trai giặt đồ ko có sạch đâu. Để tớ giặt giùm luôn cho
- Cậu khinh thường tớ quá đấy nhé. Mà thôi, cậu muốn thì tớ cũng ko cản. Cám ơn trước nhé – Kaito cười rồi đóng sập cánh cửa phòng lại
Còn Aoko thì đi xuống lầu. Khoảng 30’ sau Kaito mới đi xuống “hội ngộ” cùng Aoko và ông Nakamori
- Xong rồi đó àh. Cùng zô ăn luôn đi nè – Aoko mời
- Ừhm. Ủa bác cũng xem World Cup àh? - Kaito nhìn lên chiếc tivi
- Chứ sao nữa cháu. Đây là trận bóng lớn nhất hành tinh mà. Cháu có thích ko?
- Vâng, tất nhiên rồi ạ ^^
- Ko biết ba với Kaito nghĩ sao nữa. Xuống trận chỉ có 22 người vật nhau cùng trái bóng mà cũng zui nữa. Con thấy chán phèo – Aoko lắc đầu
- Con gái thì biết cái gì mà bóng với đá chứ - ông Nakamori chậc lười rồi quay sang Kaito – Cháu thích đội nào
- Tây Ban Nha ạ! Đó là 1 đội bóng tuyệt vời – Kaito khen
- Ừhm đó là đội Barca mà! nhưng bác lại mê những cổ xe tăng Đức hơn. Họ chơi rất điệu nghệ!
- Thôi, ba với Kaito cứ ở đó mà bàn đi. Con lên lầu giặt đồ đây
Rồi Aoko quay lên lầu mặc kệ cho 2 người đàn ông ở dưới nhà để bàn cá gì gọi là bóng đá – 1 thứ chán đến nhạt nhẽo ( cô nghĩ vậy ). Gỉai quyết xong đống đồ cô vào phòng ngủ mặc cho có những tiếng la mỗi khi có 1 trái lăn vào lưới………
Sáng hôm sau Aoko cùng Kaito đến trường làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên
- Ê Kaito, Kaito. Hôm qua có xem World Cup ko? – Shinichi hồ hở khi thấy Kaito nước vào - Cậu vô làm tớ mừng hết biết. Nãy h Shinichi cứ hành tớ và Makoto nghe cậu ta kể chuyện những trái bóng lăn. – Hattori ngáp
- Đương nhiên là phải xem chứ
- Hihi thấy Argentina của tớ thế nào. Qúa tuyệt chứ hả? – Shinichi cười
- Thường thôi. Spain của tớ mới là nhất – Kaito cười chọc Shinichi
- Cậu có mà mơ. Spain chỉ đc có Villa với Torres thôi. Argentina của tớ thì có Messi với Higuan, thắng 2 người kia chắc rồi
- Này này, 2 người sao thế. Đội nước mình ko cổ vũ mà đi vổ vũ cho đội người ta – Kazuha đi lại
- Thôi thôi dẹp chuyện bóng đá của mấy người lại đi. Bây giờ là tới chuyện khác nè – Ran đi lại
- Hửh? Có chuyện gì quan trọng hơn bóng đá sao? – Shinichi tò mò
- Cậu thì suốt ngày cứ bóng với đá, ko biết gì hết – Ran cằn nhằn
- Hì thì tớ ngoài thích thám tử thì cái yêu thích thứ 2 là bóng đá mà, cậu nói thế thì oan cho tớ rồi ^^!. Mà có chuyện gì vậy?
- Chà chà, 2 người này nói chuyện sao muh giống 1 cặp quá ta. Hay là…..hay là 2 người….. – Sonoko nghi ngờ
- Tầm phào! – Ran và Shinichi đồng thanh
- Qủa là đúng như thế rồi! Hehehe hết chối – Hattori hùa theo làm cả Shinichi đỏ cả mặt còn Ran thì……vẫn như ko!
- Thôi thôi, mấy người đi lạc đề quá. Vô chủ đề chính đi! – Makoto
- Ừhm, mà chủ đề hôm nay là gì? Nãy h toàn nói gì đâu không – Kaito
- Thì là có phải hôm qua cậu ở nhà của Aoko ko? Trả lời ngay! – Ran nhìn thẳng vào Kaito
- Ừh! Đúng rồi. Mà có gì sao? – Kaito trả lời rất thẳng thắn
- HẢ? THẬT KHÔNG! – Cả bọn đồng thanh
……………………………………………………
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Wed Oct 19, 2011 2:39 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 25: Tại sao thế Kaito?
Spoiler:
Sau khi cái tiếng nói đồng thanh ấy thì mọi người im lặng và nhìn Aoko – Kaito 1 ánh mắt dò xét
- Mấy người dẹp cái ánh mắt đó đi đc ko? – Kaito
- Hừ, vậy thì cậu phải khai thật hết đi thì bọn tớ mới tha cho – Shinichi
- Khai cái gì chứ?
- Thì chuyện tại sao hôm qua cậu ngủ tại nhà Aoko? Có ý gì phải ko? Khai mau! – Hattori gằn
- À chuyện đó hả. Thì tại hôm qua tớ ko muốn về nhà nên mới ở nhờ Aoko 1 đêm thôi
- Tại sao ko muốn về?
- Thì ko muốn gặp cậu mơ của tớ. Mà các cậu đã biết chuyện hồi trưa rồi đấy
- Đơn giản vậy thôi àh? – Sonoko nghi ngờ
- Chứ các cậu muốn phức tạp đến cỡ nào?
- Kaito nói có đúng ko Aoko? – Kazuha quay sang
- Ừhm – Aoko gật đầu
- Vậy là xong chuyện nhé. Tớ vào lớp trước đây – Kaito bước vào nhưng ko quên ngoái lại nói với Ran – Tan học Ran đi đây với tớ đc ko?
- Đi đâu? – Ran hỏi
- Thì đi rồi biết. Hì – Kaito nở 1 nụ cười mỉm rồi bước vào lớp
Sau khi Kaito vào lớp thì cả bọn cũng kéo nhau vô lớp.
Tan học
- Đi thôi Ran – Kaito nhìn Ran
- Ừh – Ran đi theo Kaito
- Khoan đã! – Shinichi
- Chuyện gì nữa đây? – Kaito quay lại
- Tại sao cậu chỉ rủ 1 mình Ran đi, còn bọn tớ sao ko rủ? – Hattori
- Chuyện này ko liên quan đến các cậu nên tớ ko cần phải rủ các cậu – Kaito nói chắc
- Vậy có liên quan gì đến Ran àh? – Sonoko
- Tớ ko có lý do gì phải nói cho các cậu biết là có liên quan đến Ran hay ko!
- Vậy tại sao cậu lại rủ Ran theo? – Aoko
- Đó là chuyện của tớ. Tớ rủ ai thì cũng ko phải là chuyện của các cậu
- Cậu nói vậy mà nghe đc àh? Ran mà bạn thân của bọn tớ nên bọn tớ có quyền phải biết – Kazuha
- Là bạn thân thì phải biết hết mọi chuyện sao? Nhưng tớ ko thích nói vì tớ ko phải là bạn thân của các cậu – Kaito
- Hôm nay cậu làm sao thế Kaito? – Shinichi bực tức
- Làm sao là làm sao? Tớ vẫn là tớ thôi
- Cậu là bạn thân của bọn tớ mà. Cậu nói thế là có ý gì? – Hattori bực ko kém Shinichi
- Tớ ko phải là bạn thân của các cậu! Và sau hôm nay tớ ko còn liên quan gì đến các cậu cả - Kaito hét lên
- Cậu ổn ko Kaito? – Ran nhỏ nhẹ
- Thôi, mình đi! – Kaito nắm tay Ran chạy ra khỏi trường
“Kaito……….. “– Shinichi nhìn theo bóng cậu bạn thân nhất của mình và cậu và các bạn dường như ko tin vào những gì Kaito vừa mới nói. Họ thật sự ko hiểu tại sao chỉ qua 1 đêm mà Kaito trở nên như thế. 1 Kaito hoàn toàn khác!
Lúc này ờ ngoài Kaito cứ nắm tay Ran chạy mãi, Ran dù vẫn ko hiểu gì nhưng cô ko 1 lời hỏi này nọ mà chỉ chạy theo Kaito. Họ dừng lại bên bờ sông….
- Cậu ko hỏi gì sao? – Kaito nhìn Ran
- Hỏi gì?
- Thì hỏi tại sao tớ nói thế với các bạn rồi tại sao tớ lại dẫn cậu đến đây….
- Tớ ko cần hỏi vì cậu đã biết rồi và tớ chỉ cần nghe câu trả lời của cậu thôi – Ran đáp
- Tớ sẽ ko trả lời cậu đâu – Kaito cười bí hiểm
- Thế tại sao cậu lại đưa tớ đến đây?
- Tớ muốn nói với cậu 1 điều thôi: Tớ rất thích cậu nhưng từ bây h tớ sẽ cố gắng để lòng mình ko đc thích cậu nữa và đây là có lẽ lần trò chuyện cuối cùng của tớ và cậu
- Cậu có thể cho tớ biết lý do?
- Ko!
- Vậy thì tớ sẽ đợi đến cuộc trò chuyện lần sau của chúng ta và tớ mong lần đó cậu sẽ nói lý do cho tớ, chứ đây ko phải là lần cuối cùng – Ran nói dứt khoát
- Cậu ko tin lời tớ nói sao?
- Tớ tin chứ nhưng trong lòng tớ thì lần cuối nói chuyện với cậu là lúc tớ sắp rời thế gian này chứ ko phải là bây h
- Đúng là trên đời này chỉ có mỗi cậu là nói thế
- Ko riêng gì tớ đâu mà tất cả những người bạn cậu cũng sẽ nói như thế
- Tớ đâu là gì mà phải để các cậu nói đc như thế?
- Đơn giản cậu là bạn của bọn tớ thôi. Tớ ko biết cậu đang gặp chuyện gì nhưng tớ tin cậu ko phải là người sáng nay bọn tớ gặp. Tớ mong cậu nhanh chóng trở lại như trước
- Tớ sợ mình sẽ ko làm đc
- Tớ tin cậu làm đc. Và nếu cậu muốn tâm sự thì hãy tìm đến những người bạn của mình và nếu muốn gỡ khúc mắc trong lòng mình thì bọn tớ là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu
- Bất cứ lúc nào sao?
- Phải! Dù cho lúc đó có là nửa đêm hay trời mưa bão đi nữa thì bọn tớ vẫn sẵn lòng
- Tớ mong là tớ còn có cơ hội để làm thế
- Có cơ hội hay ko là ở cậu chứ ko phải là ở bọn tớ, bọn tớ chỉ có thể giúp cậu hoàn thành cái cơ hội đó thôi
Kaito cười rồi cậu và Ran cùng nhìn ra con sông đang chạy siết. Con sông đó giống như lòng cậu bây h vậy và cậu cũng ko biết mình đang làm gì và có đúng với lương tâm mình ko……
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Fri Oct 28, 2011 3:14 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 26: Nỗi khổ của Kaito!
Spoiler:
Tối hôm đó, Kaito ko về nhà mà cậu lại ra cái công viên kỳ trước. Kaito ngồi đó, lặng lẽ như ko có cậu ấy trong công viên vậy, ko nói, ko cười, ko khóc……Cho đến khi có 1 cú đt gọi đến. Cậu bắt máy nhưng ko nói gì ngoài chữ “Dạ”. Cúp máy xong cậu lại im lặng như lúc mới đến, nhưng lần này cậu cười, 1 nụ cười khinh bỉ rồi nước mắt cậu lặng lẽ rơi theo nụ cười đó. Cậu tự trấn an mình là con trai thì ko đc khóc nhưng ko hiểu sao nước mắt cậu cứ chảy trong vô thức và ko dừng lại đc……..Cậu ước gì sẽ có 1 phép màu đến với cậu, để đè ép những giọt nước mặn nhưng lại chua xót trong người cậu……Cho nên phép màu cũng đã xuất hiện…….
- Kaito!
Cậu ngước lên nhìn và ko ai khác ngoài cô bạn Aoko
- Lại là cậu àh?
- Ko phải tớ thì cậu tưởng là ai? Ủa, mà cậu khóc đấy àh? – Aoko nhìn
Kaito ko nói mà chỉ cười nhẹ rồi quẹt đi mất những giọt nước mắt. Aoko thấy vậy cô cũng im lặng……..
- Sao đêm nào cậu cũng ngồi đây thế? – Aoko bắt chuyện
- Đây là công viên bộ tớ ngồi đây có gì lạ sao?
- Đúng là ngồi ở công viên ko có gì lạ nhưng giữa đêm như thế này có người ngồi ở công viên thì quả là rất lạ đó
- Cậu có định mời tớ về nhà cậu ngủ nữa ko?
- Bộ cậu có ý định đó àh?
- Ko! Tớ hỏi vậy vì dù cậu có ý định đó thì tớ cũng ko theo cậu về đâu!
- Tại sao?
- Vì tớ ko thích.
- Cậu muốn ngồi đây cho đến sáng àh?
- Nếu đúng thế thì sao?
- Thì cho dù cậu ko bị muỗi đốt chết thì cũng bị lạnh mà chết
- Nếu đc vậy thì tốt quá!
- Hôm nay cậu làm sao thế? Ko giống cậu thường ngày chút nào
- Thường ngày tớ làm sao?
- Thì cậu nói chuyện rất vui, ko làm phật lòng ai, lại rất ga-lang nữa chứ
- Vậy ra hôm nay tớ khác xa lắm àh?
- Tất nhiên rồi. Lúc sáng cậu nói như vậy làm cho bọn tớ ai cũng tức giận cả. Mà đêm hôm qua cậu đâu có bị gì đâu mà sáng nay cậu nói năng gì kỳ vậy
- Cậu biết tớ ko cố ý là đc rồi
- Tức là có nguyên do?
- Cái đó cậu ko cần biết
- Vậy thì cái gì tớ cần biết?
- Tớ muốn nhờ cậu 1 chuyện.
- Nói đi
- Cậu im lặng giùm tớ đi. Tớ ko muốn nghe bất cứ cái gì nữa
- Hừ, cậu đúng là đồ ngốc.
- Ừh. Cứ xem là vậy
- Đồ ngốc tử. Cứ ngồi đó cho tới chết luôn đi.
Nói rồi Aoko tức giận bỏ về và công viên chỉ còn lại mỗi Kaito. Sự im lặng đó lại trỗi dậy. Nhưng lần này ngắn hơn, chỉ khoảng 15’ sau Kaito đã rời khỏi công viên sau khi cậu nhận đc 1 cú đt……..
Sáng hôm sau
- Này, hôm qua tớ gặp Kaito trong công viên ấy – Aoko kể
- Rồi sao? Cậu ấy có nói gì ko? – Shinichi
- Thì nói những câu rất khó hiểu và làm tớ rất tức giận. Tớ chửi cậu ấy xong thì bỏ về
- Vậy là cậu ta ở công viên suốt đêm àh? – Hattori lo
- Tớ ko biết nữa. Mà hình như cậu ấy có nỗi khổ gì đó
- Cậu nói vậy là sao? – Kazuha
- Thì tớ nghe cậu ấy nói là cậu ấy ko cố ý làm vậy, nhưng khi tớ hỏi lý do thì cậu ấy ko chịu nói
- Cái thằng này ko biết bị gì nữa. Thiệt tức chết đi mà - Shinichi nói rồi quay sang Ran – Chiều hôm qua nó có nói gì với cậu ko Ran?
- Cũng như Aoko thôi – Ran trả lời
- Cái thằng này, gặp nó tớ phải cho nó 1 trận mới đc - Makoto
“ Tùng……tùng…….tùng…..” – tiếng trống trường vang lên nên cả bọn đành gác chuyện Kaito lại mà đi vào lớp
Tan học
- Này, sao hôm nay Kaito ko đến trường vậy? – Sonoko hỏi
- Tớ chẳng biết nữa. Nó có bao h nghỉ học đâu – Hattori
- Đúng là có chuyện thật rồi. Thôi, tối nay tụi mình qua nhà cậu ấy xem có chuyện gì đi – Kazuha
- Sao ko đi bây h mà phải đợi đến tối? – Ran quay sang
- Bây h tớ phải về nhà có việc, tối tớ mới đi đc
- Ừhm vậy cũng đc. Tối mình hẹn lúc 7:00pm tại nhà Ran rồi cùng đi – Shinichi đề nghị
- Sao phải hẹn tại nhà Ran? Cậu có ý gì àh? – Hattori lườm
- Thì nhà cô ấy cùng đường với nhà Kaito. Cậu đúng là ngốc – Shinichi cười
- OK! Quyết định vậy đi!
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Fri Oct 28, 2011 3:15 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 27: Đi nghe lén!
Spoiler:
7:00pm. Trước cổng nhà Ran đã tập hợp đầy đủ tẩt cả mọi người
- Này, tụi mình đi thôi – Ran lên tiếng
- Ừhm mà nhà Kaito ở đâu thế, có xa ko? – Sonoko thắc mắc
- Tớ cũng chẳng biết nữa. Hỏi Shinichi xem, chắc cậu ấy biết – Kazuha
- Này Shinichi, nhà Kaito ở đâu thế? – Aoko quay sang
- Sao tớ biết đc, có qua bao h đâu mà biết – Shinichi đáp…..tỉnh rụi
- Trời, sao hồi sáng cậu nói biết? – Hattori la
- Tớ nói biết hồi nào?
- Thì hồi sáng chính cậu nói là nhà Kaito cùng đường với nhà Ran và kêu bọn tớ tập hợp ở đây mà? – Sonoko
- Thì tớ chỉ biết là cùng đường thôi chứ tớ đâu biết chính xác là ở chỗ nào – Shinichi cười trừ
- Thôi rồi, vậy chúng ta biết đi đâu mà kiếm đây – Aoko thểu não
- Các cậu bình tĩnh đi. Hay chúng ta đi dọc theo đường nhà tớ xem sao – Ran đề nghị
- Ừh, chứ còn hơn cứ ở đây than mà ko giải quyết đc gì – Makoto đồng tình
- Vậy tụi mình đi thôi – Ran đi trước còn Makoto là ng theo sau.
Cả bọn thấy Ran nói có lý nên cũng lần lượt đi theo. Đi đc 30’ hơn thì chân mỗi người cũng uể oải theo t/g
- Trời ơi, rốt cuộc là ở đâu vậy. Chân tớ sắp gãy rồi đây nè – Sonoko dừng lại
- Tớ cũng vậy. Chúng ta đi hơn 30’ rồi mà có thấy gì đâu, kiếm kểu này giống mò kim đáy biển quá – Kazuha
- Các cậu ráng chút nữa đi. Đi tới phía trước kia rồi nghỉ. Ở đó có mấy băng ghế đá mà – Ran an ủi
- Ừh, đành chịu vậy – Sonoko uể oải đứng dậy
Đang đi thì ………
- Các cậu lại đây xem nè – Aoko vẫy tay cho mọi người chạy lại
- Có chuyện gì thế? – Ran
- Kaito tên đầy đủ là gì?
- Kaito Kuroba – Shinichi đáp
- Nhà này của người họ Kuroba nè. Có phải nhà cậu ấy ko? – Aoko chỉ tay lên tấm biển trước nhà
- Tớ chẳng biết nữa. Mà đây là nhà ah? Tớ thấy giống cái biệt thự thì đúng hơn – Hattori nhìn vào
- Nhà Kaito giàu ko? – Sonoko hỏi
- Chắc là giàu. Lần trước thấy cậu mợ nó chạy chiếc Mer mà – Makoto nghĩ
- Mà đây có đúng là nhà Kaito ko? – Kazuha nghi ngờ
- Ai biết đc. Vô đại đi. Biết đâu phải thì sao? – Ran đẩy cửa bước vào
- Ê ê ko bấm chuông mà vào coi chừng bị người ta la đó – Hattori kêu
- Cậu ko nhìn thấy là “ Xin vui lòng vào cửa trong kêu cửa “ àh? Đây chỉ là cái cổng chính cho xe chạy thôi – Kazuha
- Hì, tớ nhìn ko rõ – Hattori gãi đầu
- Mắt cậu ở đâu mà ko thấy hả? Đúng là ngốc mà – Kazuha chọc
- Thôi vào lẹ đi. Còn đứng đó mà cãi nữa – Shinichi kêu
Thế rồi cả bọn nhẹ nhàng bước vào trong. Tiến tới gần cửa định bấm chuông thì cả bọn đều nghe những tiếng cãi vã trong nhà nên ko tiện bấm chuông mà đứng……nghe lén!!
Bên trong căn nhà
- Con ko hiểu những lời ba nói tối hôm kia sao?
- Hiểu chứ. Nên tôi đã làm đúng những gì ông dặn
- Sao con lại xưng hô như vậy?
- Tôi nhắc cho 2 người nhớ. 2 người chỉ là cậu mợ của tôi thôi chứ ko phải là ba mẹ của tôi mà bắt tôi phải xưng 2 người là ba với mẹ. Xưng như vậy nghe nhói tai lắm
Lúc đó ở bên ngoài
- Ê sao giống giọng của Kaito quá vậy? – Aoko thắc mắc
- Chắc 100% luôn rồi chứ giống gì nữa. Vậy ra đây là nhà của cậu ấy hả? – Hattori
- Này 2 người nói nhỏ nhỏ lại chút đi. Đi nghe lén mà nói cái kiểu đó thì sao mốt làm ăn trộm đc – Sonoko nạt
- Gì….gì chứ? Tui vậy mà làm ăn trộm hà?
- Suỵt! Yên nào! – Ran ra dấu làm cho mọi người đều phải im
Quay lại bên trong ngôi gia
- Thôi đc, nếu con nói vậy thì ta ko khách sáo nữa. Mà như con nói thì là con đã làm đúng những gì ta dặn?
- Chuyện đó là do ông ép tôi buộc tôi phải làm cơ mà!
- Vậy tại sao hồi chiếu wa ta thấy con ngoài bờ sông nói chuyện với con nhỏ đó rồi hồi tối wa ta cũng thấy con nói chuyện với nhỏ kia ngoài công viên? Con giải thích chuyện đó đi chứ!
- Sao ông biết? Ông theo dõi tôi àh?
- Ta chỉ tình cờ đi ngang wa rồi thấy thôi. Chứ cái chuyện đi theo dõi thì ta ko bao h làm
- Hừ phải thôi. Ông chỉ biết gây sức ép cho người khác thôi mà
- Ta ko ép ai cả. Bản thân con đồng ý thôi mà
- Ko ép? Vậy chứ ai nói với tôi là nếu tôi ko nghỉ chơi với mấy đưa bạn tôi ra thì tôi sẽ bị chuyển trường và vĩnh viễn ko đc về đây? Còn nữa, ông còn dọa sẽ tống cổ mấy người bạn tôi ra khỏi trường nếu tôi ko đồng ý!
- Cái đó là yêu cầu của ba mẹ con chứ ko phải là ta! Ta chỉ có nghĩa vụ làm theo thôi
- Ba tôi? Chứ ko phải ông ghét mấy đứa bạn tôi rồi nói xấu họ với ba tôi để ba tôi ra điều kiện như vậy àh?
- Sao con biết đc chuyện đó?
- Muốn người ta ko biết, trừ khi mình đừng làm!
………………………………………………………………..
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Fri Oct 28, 2011 3:17 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 28: Nghi vấn đc giải tỏa!
Spoiler:
Nghe đến đó thì cả bọn đồng loạt la lên “ SAO?” làm cho 3 người trong nhà nghe hết và họ chạy ra ngoài, thấy cả bọn đứng đó thì họ rất ngạc nhiên, đặc biệt là Kaito
- Sao…….sao các cậu lại ở đây?
- Cậu nói cho tớ biết, có thật là chuyện như vậy ko? – Shinichi vịnh vai Kaito
- Chuyện gì cơ?
- Cậu đừng có làm bộ nữa, tụi tớ đã nghe hết tất cả - Hattori
- Sao cậu lại làm vậy, hả? Cậu ko xem bọn tớ là bạn nữa hay sao? – Ran
- Tớ……..- Kaito ko biết nói gì nữa
- Ai dạy cho các người đi nghe lén gia can người ta nói chuyện hả? – ông cậu Kaito liếc
- Hừ, cũng nhờ trời nên tụi tôi đã biết tại sao Kaito lại trở nên như vậy, cũng là do 2 ông bà thôi – Sonoko nói lại
- Ko biết 2 người có còn là người ko nữa, cậu mợ gì mà đi ép cháu mình nghỉ chơi với các bạn ra? – Aoko nói vào
- Đây là chuyện nhà tôi, các người là gì mà dám xía vào hả? – bà mợ Kaito lên tiếng
- Thì là bạn của Kaito, nhiêu đó đủ rồi chứ? – Makoto
- Bạn? Các người đâu còn là bạn nó. Hỏi lại nó thử xem!
- Ko cần hỏi, dù cho cậu ấy ko coi bọn tôi là bạn thì bọn tôi vẫn còn xem cậu ấy là bạn. Đã là “ bát tiên “ thì thiếu 1 cũng ko đc! – Shinichi
- “ Bát tiên? “, các người tự cao quá đấy. Tự xem mình là tiên àh? Ta thấy có là quỷ cũng ko xứng nữa nói chi là tiên
- Ông……..
- Kaito, cậu nói gì đi chứ! Chẳng lẽ vì hạng người này mà cậu nghỉ chơi với bọn tớ ra? – Ran nhìn Kaito
- Tớ ko muốn liên lụy đến mọi người. Tớ ko muốn xa các cậu và càng ko muốn các cậu bị đuổi ra khỏi trường. Thà tớ làm vậy thì tớ vẫn còn đc ở bên các cậu và các cậu cũng ko bị “ tốt nghiệp sớm “
- Các cậu ngốc này! Đúng là ngốc quá đi mất. Hi sinh cậu để bảo vệ bọn tớ àh? Tớ chưa thấy ai ngốc như cậu – Aoko rưng nước mắt
- Mà ông ta có quyền gì mà đuổi bọn tớ ra khỏi trường chứ? – Kazuha liếc
- Oh thì tôi cũng đâu có quyền hạn gì trong trường cô bé, chỉ đơn giản là cổ đông của tôi chiếm trên 50% cổ đông của trường thôi.
- Ông ta có quyền đuổi bất cứ ai mà ông ta ghét. Đã có mấy hs trường mình bị rồi – Kaito
- Như vậy thì còn gì là luật pháp nữa, bộ đã là cổ đông lớn thì có quyền đuổi bất cứ ai sao? – Shinichi cãi
- Nếu cậu đây ko tin thì để ngày mai tôi đem cậu ra làm thử cho cậu và các bạn này tin nhé?
- Ông dám……..?
- Thôi, Shinichi. Ông ta nói là làm đó – Kaito cản
- Đúng là con ta, rất có tình nghĩa
- Xin lỗi, tôi ko phải là con ông!
- Đc thôi, ta cho con 5’ nữa để làm sạch cái sân nhà ta. Ta ko muốn còn bất cứ hạt bụi nào nữa!
- Khoan đã!
“Hửh? Chuyện gì vậy? Ai vậy?”. Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ và đồng loạt nhìn ra phía cửa. Và mọi người hết sức ngạc nhiên khi thấy chiếc Ford đang chạy vào trong và người mừng nhất có lẽ là Kaito
- Ba! Mẹ!
- Chào con trai. Lâu quá ko gặp!
- Con con bộ lớn bổn ra đấy.!
- Ủa, anh chị về khi nào sao ko nói cho em biết để em ra đón?
- Cậu mợ vào nhà để tôi nói chuyện, sẵn tiện mời các cháu vào luôn nhé!
- Vâng, chào 2 bác!
Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng vẫn theo đi vào. Ba mẹ Kaito và cậu ấy ngồi trên cái salong lớn nhất, còn cậu mợ Kaito thì ngồi đối diện. Riêng đám bạn Kaito vẫn đứng chứ ko dám ngồi
- Sao các cháu ko ngồi đi?
- Dạ,….nhưng…… - Shinichi liếc sang ám chỉ cậu mợ Kaito
- Ko sao, đây là nhà của ta, nên ta có quyền hạn cao nhất. Ta bảo ngồi thì cứ ngồi
- Vâng ạ! – cả bọn ngồi gọn vào 1 chỗ
- Thôi, bây h ta vào vấn đề chính nhé! Hôm kia cậu có gọi điện thoại cho tôi và bảo là Kaito đang dao du với những bọn xấu và có thể làm hại Kaito bất cứ lúc nào!Bọn xấu ấy mà cậu nói có phải là những cháu đây ko? - ông Kuroba chỉ tay sang nhóm Shinichi
- Phải!. Chúng nó là………..
- Thôi, cậu ko cần nói nữa. Vì bản thân vợ chồng tôi ko biết tình hình của Kaito bên đây thế nào nên tôi đã ngây thơ tin lời của cậu và ra lệnh cho Kaito cắt đứt quan hệ với mấy cháu đây!
- Nhưng anh phải tin em chứ. Mấy đứa này ………….
- Tôi ko cần cậu nói nữa. Bản thân tôi đã biết mấy cháu đây là người như thế nào rồi!
- Anh nói thế nghĩa là sao? Trước h anh chị bên Mỹ thì làm sao biết rành bằng em đc!
- Tôi chỉ đủ rành về những gì Kaito làm và tiếp xúc với ai bên đây thôi. 1 cháu là thám tử bậc nhất Nhật Bản, 1 cháu là con ngài Mori…………
- Sao? Thám tử bậc nhất Nhật Bản á?
- Thì là Shinichi Kudo này. Bộ cậu ko xem tin tức gì sao? – ông Kuroba chỉ tay vào Shinichi làm cho ông cậu cứng đơ
- Chưa hết. Còn có cháu là con ngài cảnh sát Nakamori, cháu kia thì là con ông cảnh sát Toyama, cậu bạn da ngăm ngăm là con cảnh sát trưởng Heiji , tôi còn chưa nói đến cô tiểu thư nhà Suzuki và vô địch thủ Karate toàn quốc nữa đấy!
- Sao ba biết rõ thế? – Kaito nhìn với vẻ mặt rất ngạc nhiên
- Có chuyện gì mà ba muốn biết lại ko biết đc chứ? Chỉ cần đảo 1 vòng thành phố Tokyo này là ra hết ấy mà! ^^
Cả bọn nghe ba Kaito nói vậy thì đều ngượng đến đỏ mặt, còn ông cậu thì ko biết nói gì nữa!
- Tôi thấy các cháu đây ko có gì gọi là thành phần có thể hại Kaito cả. Mà tôi còn mừng khi thấy Kaito có những người bạn vừa tốt vừa có tình nghĩa như thế này
- Àh còn nữa, cồ phần trong trường Teitan là của vợ chồng tôi chứ ko phải của vợ chồng chú đâu nhé – mẹ Kaito điềm tĩnh
- Cậu đừng có mà lấy có danh nghĩa cổ đông của tôi ra để đuổi những hs mà cậu ghét. Nếu tôi về trễ 1 tí nữa là trường Teitan mất những hs giỏi rồi
- Em……..
- Thôi, cậu đừng nói gì nữa. Tôi thất vọng vì cậu mợ quá! – ông Kuroba lắc đầu
- Tuần sau vợ chồng anh về Mỹ lại và tôi muốn cậu mợ cùng về theo chúng tôi!
- Nhưng còn căn nhà này……….
- Đây ko phải là nhà của cậu mà tôi để nó lại cho Kaito vì tôi biết nó sẽ ko bao h chịu theo chúng tôi về Mỹ. Đúng ko con trai? – ông Kuroba quay sang nhìn Kaito mìm cười
- Vậy con ko phải về phải ko ba? – Kaito hỏi ngây thơ
- Tất nhiên rồi. Con cứ ở lại đây với những người bạn như thế này. Ba rất yên tâm! Khi nào con muốn về thì ba mẹ rất sẵn lòng!
- Cám ơn ba!
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Fri Oct 28, 2011 3:18 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 29: Thưởng hay Phạt?!?
Spoiler:
Sau đó thì cả bọn đi ra khỏi nhà và cùng nhau đi dạo để giải tỏa “ khúc mắc “ riêng với nhau
- Này Kaito, cậu còn gì để nói với bọn tớ ko? – Shinichi gườm
- Hả? Nói gì là nói gì? – Kaito ngây thơ
- Cậu còn giả ngây nữa àh? Bộ cậu ko xem tụi này là bạn sao mà làm thế hả? – Hattori
- Phải đó! Mai mốt có chuyện gì thì cũng phải nói cho bọn tớ nghe để cùng nhau tìm cách mà gỉai quyết nữa chứ. Cứ ôm khư khư 1 mình là sao? – Ran
- 8 người, 8 cái đầu sẽ dễ nghĩ cách hơn chứ. Cậu tưởng có 1 cái đầu cậu là giải quyết đc tất àh? – Aoko
- Hì hì, thôi mà. Cho tớ xin lỗi nghen ^^
- Bộ xin lỗi là xong hà? – Makoto
- Vậy chứ mấy cậu muốn tớ làm sao? Hay là tớ dẫn các cậu đi ăn hen?
- Ko cần! Cậu đi ra đây với bọn tớ! – Shinichi nắm áo Kaito lôi đi
Mặc cho Kaito la oai oái nhưng Shin vẫn cứ nắm, Hattori vẫn cứ gằn, còn bọn con gái thì cứ đi theo cười sặc sụa. Bọn họ dẫn Kaito ra công viên gần đó rồi thả cậu ấy xuống, 7 người có cả thẩy 14 con mắt cứ nhìn chằm chằm vào Kaito làm cho anh chàng sợ toát mồ hôi mà ko nói đc gì
- Này….này….cái cậu tính làm gì thế hả?
- Làm gì hả? Thì làm như thế này này….
Oái oái…..binh…..binh……bốp…..bụp……
Các bạn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh chàng Kaito rồi chứ? Ôi, đường đường là 1 siêu trộm nổi danh nhưng hôm nay lại bị …….bụp hội đồng bởi 3 đứa bạn thân…….Đau đớn hơn là còn bị mấy đứa con gái đứng vây quanh cười mãi……thật là……………..
- Thôi thôi, nhiu đó đủ rồi. Dừng lại đi – Ran ra lệnh
- Tạm thời lần đầu là như thế này thôi, nếu còn tái diễn thì cậu ko chỉ có kết cục thế này đâu nhé! – Shinichi đứng dậy phủi tay
- Đa tạ các vị đại hiệp! Tại hạ đã “nếm” đủ mùi rồi, ko dám tái diễn lại lần sau nữa ^^ - Kaito đứng dậy nghiêng người cúi chào cái đám bạn qủy quái của mình
- E hèm, lúc nãy là “phần thưởng” của đám con trai, còn bây h là “ phần thưởng “ của đám con gái bọn tớ đây! – Kazuha hắng giọng
Nghe thế Kaito chợt rùng mình vì anh chàng nghĩ ko biết các cô nàng còn định làm gì mình nữa đây? “Bị bụp thêm 1 trận nữa hay là hưởng liên hoàn cước từ Ran và Kazuha?”, hic nghĩ đến đấy thôi là Kaito sẽ bị mất đi cái khuôn mặt đẹp trai, lịch lãm của mình, nhưng suy nghị luôn luôn trái với sự thật……
- Các cậu định làm gì với cậu ấy thế? Thêm 1 trận nữa àh? – Hattori dò hỏi
- Hừm, bọn tớ ko thích những trò vũ lực nhưng bọn con trai các cậu, bọn tớ sẽ chơi nhẹ thôi – Sonoko cười
Nghe Sonoko nói vậy trong lòng Kaito cũng bớt rung, nhưng ko biết từ nhẹ của Sonoko có nghĩa bóng hay là đen đây???
- Nhẹ là nhẹ như thế nào? Các cậu nói mau đi chứ, thằng Kaito rung đến toát mồ hôi luôn rồi nè – Hattori cười
- Tớ…..ko có đâu nhé. – Kaito chối
- Ko có việc gì phải rung cả. Bọn tớ chỉ mong Kaito sẽ dẫn bọn tớ đi ăn, uống những quán mà bọn tớ chọn trên suốt đường đi về từng nhà mỗi đứa. Và điểm cuối cùng là nhà của Hattori – Ran nói chậm rãi, từ tốn, và rất dễ nghe
- Sao? Đến tận nhà Hattori á? – Kaito la lớn
- Ừhm, có gì bất mãn hà? – Sonoko liếc
- Hic các cậu chơi còn “nặng” hơn 3 đứa kia nữa. 3 đứa kia dù gì thì chỉ bụp tớ 1 trận rồi thôi, đằng này các cậu cho tớ chịu trận đến tận mấy con đường, mà đường nào đường nấy dài ngoằn!! Nội con đường nhà Ran thôi là đến mấy chục quán ăn các loại rồi – Kaito tính nhẩm
- Ừhm, đó là chưa tính đến đường nhà Aoko, Kazuha và Hattori. Đó là 3 con đường tập trung rất nhiều quán ăn – Makoto
- Ừhm, vì đó là những con đường “phố ăn uống” mà! Tính qua tính lại chỉ có đường nhà Shinichi và Makoto là ít quán ăn nhất thôi – Aoko
- Này các cậu nói thiếu nhà tớ rồi đấy nhé! Chẳng lẽ đường nhà tiểu thư Sonoko này ko có quán nào sao? – Sonoko cười
- Thôi, nhà cậu thì tớ ko dám tính rồi. Đường nhà cậu đúng là ko có quán ăn nào mà toàn là nhà hàng cao cấp bậc 5 sao ko thôi!! Ăn 1 bữa là muốn nghèo luôn đó – Aoko nghĩ
- Các cậu chơi ác thật đấy. Bái phục bái phục – Shinichi cúi đầu
Quay qua quay lại, mọi người thấy Kaito đứng im lặng nhưng ko nói gì
- Nghe các cậu nói thế thằng Kaito nó chết đứng luôn rồi nè – Hattori cười
- Kaito, Kaito! – Ran lay vai Kaito – Cậu ko sao chứ?
- Ơ…ko….ko có gì! – Kaito giật mình
- Ok, vậy là ko có gì hết. Bọn mình tiến hành kế hoạch thôi – Aoko chắp tay
- Nhưng mà các cậu giảm nhẹ xuống đc ko? Đi 1 vài con đường thôi – Kaito than
- Ko đc, nhiệm vụ của cậu có thể làm là nhận và thực hiện phần thưởng thôi! Ko trả giá gì cả! – Sonoko lắc đầu
- Đúng đó! Nhiu đó đâu có thấm tháp gì với 1 đại công tử Kaito nhà chúng ta! – Kazuha
- Tớ sợ tớ ko đem đủ tiền! Lúc nãy đi vội quá nên ko có lấy đc nhìu – Kaito gãi đầu
- Mà trong bóp cậu hiện giờ đang có bao nhiu? – Hattori hỏi nhỏ
- Tớ đem theo có khoảng 5000$ àh. – Kaito “ thành thật “
- $ Mỹ hay Nhật?
- Euro!
- Trời ạ, 5000$ Euro mà sợ ko đủ! Thế cậu nghĩ khoảng bao nhiu mới gọi là đủ?– Hattori giật mình
- Tớ nghĩ khoảng gấp đôi!
- Ở đây là ở Nhật chứ ko phải ở Mỹ đâu mà phải cần đến 1 số tiền lớn như vậy để đi ăn! Với lại bọn con gái này đâu phải là quý tộc hạng sang gì mà đòi hỏi này nọ.!
- Nhưng…….
- Thôi đc, cậu cứ đi đi, nếu thiếu tớ cho cậu mượn. Mà tớ đảm bảo các cô nàng ăn đến sáng mai cũng ko hết số tiền cậu có – Hattori
- Tớ ko sợ hết tiền mà tớ chỉ sợ là ko có đủ tiền trả , cái vụ đó mất mặt lắm
- Cậu cứ tin tớ. Đảm bảo cậu ko rơi vô trường hợp đó đâu. Cho dù các cô nàng có vô những quán hạng sang như nhà hàng 5 sao cũng ko hết nổi đâu
- Này, các cậu to nhỏ gì đấy! – Ran quay sang
- Àh, ko có gì. Thôi mình đi – Hattori quàng vai Kaito và nháy mắt với cậu ấy ý muốn nói cứ yên tâm, ko có gì xảy ra đâu!
- OK!
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Fri Oct 28, 2011 3:20 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 30: Chuyến đi bất ngờ!!
Spoiler:
Rồi cả bọn kéo nhau đi khắp các phố, khắp con đường và mỗi con đường như vậy họ đã ghé thăm khoảng 6 quán ăn và uống các loại. Đến lúc no căng bụng ra thì họ vào công viên chơi và đểm kết thúc là nhà của tất cả!!
Qua sáng hôm sau là thời điểm quan trọng cho việc học và thi tốt nghiệp cuối cấp nên họ lo bù đầu bù cổ vào học. Và kết quả là họ đều đậu với số điểm rất cao trong đó Shinichi còn là Thủ Khoa và Kaito và Ran đồng Á Khoa cho kỳ thi tốt nghiệp năm đó.
- 3 người phải khao đi đó nha! – Kazuha nói
- Ồ ko thành vấn đề. Nhưng tớ có 1 chuyện muốn nói với mọi người. – Kaito nói nhẹ
- Chuyện gì?
- Để tối nay đi rồi tớ sẽ nói!
- Uhm cũng đc. Vậy tối nay mình hẹn ở nhà tớ rồi qua nhà Kaito như hôm trước nha – Ran đề nghị
- OK!
6 p.m tối hôm đó tại nhà Ran
- Đến đủ hết chưa vậy? – Ran
- Còn thiếu Kaito nữa thôi – Kazuha cười
- Thì bây h mình wa nhà Kaito nè, thiếu cậu ấy là đúng rồi – Aoko
- Ai chẳng biết vậy, giỡn 1 chút bộ ko đc àh? – Kazuha liếc xéo
- Lúc nào cũng giỡn đc, bộ cậu thích giỡn lắm hà?
- Ừh rồi đó. Vậy thì sao?
- Thôi thôi cho xin can đi. 2 người mà cứ đứng đó cãi nhau là đến Tết vẫn chưa xong – Shinichi
- Đi thôi. Coi chừng Kaito nó chờ tội nghiệp – Makoto
- Ừh
Và khoảng 15’ sau cả bọn đã có mặt đông đủ tại nhà Kaito
- Sao các cậu đến trễ thế? Hẹn 6h mà 6h20 đến? – Kaito nhằn
- Thì tại 2 cái người này nè. Cứ cãi nhau miết – Sonoko chỉ tay sang Hattori và Kazuha
- Tớ có muốn đâu, tự dưng có cái tên nào đó chọt vô, làm bực mình hết sức – Kazuha thở dài
- Ê ê tui có tên đàng hoàng nha. Sao lại gọi tui bằng cái tên nào đó là sao? – Hattori
- Trời ạ, lại nữa! 2 người 2 cãi ko ai nói 2 người câm đâu – Aoko lắc đầu
- Thôi, mình đi. Trễ rồi – Ran nhìn đồng hồ
- Ừh, cho 2 đứa nó đứng đây cãi đi – Kaito cười
- Ê ê đi thì đi. Sao lại bỏ tớ ở đây với cái bà chằn này chứ - Hattori chạy theo
- Cậu nói ai là bà chằn hả?
- Nói cậu đó
- Cậu……….
- THÔI! STOP! – Ran la lên làm cả 2 ……..im như hến và “ lặng lẽ” đi đến quán ăn mà ko nói 1 câu nào
Tại quán _SR_
- OK! Xem như phần gọi món đã xong – Ran gấp thực đơn lại
- Bây h tớ muốn nói với các cậu 1 chuyện! – Kaito nghiêm
- Chuyện gì mà cậu nghiêm nghị thế? – Shinichi
- Àh…..chuyện này…… - Kaito ấp úng
- Có gì thì cậu cứ nói đi. Cứ úp úp mở mở là sao? – Hattori
- Tớ…….tuần sau tớ phải sang Mỹ. 2 năm sau mới về!
- Cái gì? Sang Mỹ á? Tuần sau á? Sao gấp thế? – cả bọn đồng thanh
- Các cậu bình tĩnh đi. Việc này trước khi tốt nghiệp ba tớ đã nói vì ông muốn tớ qua đó viếng thăm mộ ông bà tớ và học Đại Học bên đó luôn
- Sao cậu ko nói sớm với bọn tớ? Đợi đến bây h mới nói là sao? – Shinichi tức
- Tớ ko muốn các cậu buồn mà ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp
- Cậu……thiệt làm cho bọn tớ tức chết mà – Hattori
- Mà tuần sau cậu đi thứ mấy? – Ran
- Thứ 2!
- Trời. Bây h là thứ 6, chỉ còn có 2 ngày nữa thì làm sao mà chuẩn bị kịp – Ran tính
- Các cậu đừng lo, ba mẹ tớ đã lo hết cho tớ rồi
- Ko phải chuyện đó. Ý bọn tớ là chuẩn bị quà cho cậu kìa – Aoko
- Thôi khỏi đi. Tớ đi rồi 2 năm sau sẽ về mà
- Khỏi sao đc! Thôi, chuyện đó để bọn tớ tính và chắc chắn cậu sẽ có 1 món quà rất đặc biệt – Sonoko
- Ừhm đồ ăn ra kìa! Mình vừa ăn vừa nói tiếp đi – Makoto đỡ các dĩa thức ăn xuống
- Ừh
Rồi cả bọn ăn mà trong lòng nặng trĩu, vị họ thực sự ko muốn xa Kaito. Bữa tiệc nào cũng phải tàn, Kaito đưa từng người về nhà rồi mình mới lặng lẽ ra công viên ngồi. Bởi lẽ cậu cũng ko muốn phải xa đất nước này và quan trọng là cậu ko muốn xa đám bạn qủy quái này
11p.m, tại công viên
- Ủa Kaito phải ko?
- Tớ đây!
- Thứ 2 tuần sau cậu đi rồi mà sao ko về nhà nghỉ ngơi đi mà ra đây làm gì?
- Tớ cũng ko hiểu tại sao tớ lại ngồi đây nữa, có lẽ tớ biết sẽ gặp đc cậu chăng? – Kaito cười
- Tớ cũng vậy. Tớ có linh tính gì đó nên chạy ra đây, ai ngờ lại gặp cậu - Aoko cười
- Aoko này, ko hiểu sao mỗi lần nói chuyện với cậu tớ thấy mình nhẹ nhõm hẳn lên.
- Vì tớ là thiên thần mang niềm vui đến cho mọi người mà!
- Cho đến bây h tớ đã xác định đc tình cảm của mình. Aoko, cậu có thể đợi tớ đc ko? – Kaito nhìn thẳng vào mắt Aoko
- Cậu nói thế nghĩa là sao? Bọn tớ sẽ luôn luôn đợi cậu mà!
- Ko. Ý tớ là......có lẽ tớ đã thích cậu nên……….
Câu nói của Kaito làm cho Aoko rất bất ngờ nên cô ko biết nói gì nữa. Nhưng tận sâu torng trái tim cô có lẽ Kaito cũng có 1 vị trí nhất định nào đó, cô thấy vui vì câu nói của Kaito…..
- Cậu đợi tớ đc ko?
- Tớ……….
- Xin lỗi, tự dưng tớ nói như vậy có lẽ làm cậu sợ. Thôi, cậu cứ xem như tớ chưa nói gì hết nha – Kaito đứng dậy rồi đi khỏi công viên làm Aoko ko phản ứng đc gì
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Mon Oct 31, 2011 3:13 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 31: 7 màu cầu vồng tình bạn!
Spoiler:
Đêm hôm đó về Aoko suy nghĩ rất nhiều về câu nói của Kaito. “ Cậu ấy nói rất thật, nó như chứa tất cả tình cảm của cậu ấy trong đó. Mình phải làm sao đây? Mình có thể ko? “?. Cô trằn trọc suy nghĩ cho đến khi trời sáng lúc nào ko biết. Mò mẫm tìm cái điện thoại thì có 1 tin nhắn. Cô hồi hộp mở ra xem thì ra đó là tin nhắn của Ran, Ran hẹn cô và mọi người ra quán nước để làm tiệc tiễn Kaito. Tiễn Kaito? A! Đúng rồi, mình phải làm cái này!!!
Nghĩ vậy cô bật máy gọi lại ngay cho Ran
- Alô, Ran!
- Sao? Tớ đây? Có chuyện gì vậy?
- Àh cậu nói với các bạn là chiều nay tớ ko đi đc. Cậu cho tớ gửi lời xin lỗi nhé
- Sao vậy? Đây là lần cuối mình đi chơi chung với Kaito trước khi cậu ấy bay mà! Cậu ko đi là ko xong đâu
- Thật tình tớ ko đi đc. Thôi nghen, bye cậu
- Ê…..ê…..
Chưa kịp để Ran nói thêm câu gì thì Aoko đã cúp máy và còn khóa máy luôn cho “ an toàn “!! Hic vì cô nàng nghĩ nếu ko khóa máy thì thế nào cái đt cô cũng nổ tung lên. Rồi cô bắt tay vào làm công việc cô cần làm……..
Tối hôm đó, tại quán _KA_
- Sao Aoko ko đi vậy? – Shinichi quay sang
- Tớ chẳng biết nữa. Nó nói bận gì ấy – Ran lắc đầu
- Sao cậu ko gọi cho cậu ấy lần nữa? – Hattori
- Gọi cả chục lần rồi mà cứ “ ò í e “ ko àh. Nó khóa máy luôn từ đó
- Chậc, hôm nay là ngày tiễn Kaito đi mà lại vắng mặt 1 người. Chán ghê. Cái con nhỏ đó, tớ phải xử nó mới đc – Sonoko tức giận
- Thôi thôi, chắc cậu ấy bận thôi. Tụi mình nhập tiệc đi – Kaito lên tiếng vì cậu nghĩ Aoko ko đi chắc là vì chuyện hôm đó
- Ừhm.
- Này, t2 cậu bay lúc mấy giờ vậy? – Kazuha
- 2h chiều!
- Tức là phải có mặt lúc 9h sáng? – Makoto
- Ừhm
- ……………
12h trưa thứ hai. Tại sân bay Tokyo
- Aoko đâu? Sao h này chưa thấy cậu ấy nữa? Còn 1h nữa là Kaito đi rồi – Makoto nhìn quanh
- Ko biết nữa. Tớ gọi từ hôm qua đến h mà vẫn ko đc. Tớ lại nhà là ko thấy ai cả - Ran
- Con nhỏ đó tàng hình luôn rồi chắc. Bực thật – Kazuha
- Hôm nay là ngày Kaito đi mà nó ko ra là sao? – Shinichi
- Thôi, ko sao đâu. Có các cậu ra là tớ mừng rồi – Kaito phẩy tay
- Bọn tớ có cái này cho cậu nè Kaito – Ran lấy cái lọ ra
- Gì vậy?
- Trong lọ này là 700 con hạc giấy, có 7 màu. Tớ là màu đỏ, Shinichi là màu xanh, Hattori là màu nâu, Kazuha là màu hồng, Makoto là màu đen, Sonoko là màu vàng và Aoko là màu tím. Đủ 7 màu cầu vồng tình bạn tụi mình đó – Ran đưa cái lọ cho Kaito
- Ủa sao các cậu nói ko gặp Aoko mà? – Kaito nhận lấy
- Nó gửi cho mẹ tớ rồi mẹ tớ đưa lại cho tớ
- 700 con này là tượng trưng cho 7 người bọn tớ. Mỗi người gấp 100 con đấy – Kazuha
- Phải đó. Cậu phải biết trân trọng “ mồ hôi nước mắt “ bọn tớ làm ra đó. Đây là lần đâu tiên bọn con trai bọn tớ phải ngồi ì ra gấp đấy. Mà phải gấp trong 2 ngày nữa chứ - Hattori
- Tớ biết rồi mà! Tớ sẽ nâng niu, giữ gìn nó như chính bản thân tớ. Cám ơn các cậu
- Khách sáo làm gì. Bạn bè ko mà
Đúng 1h trưa
- Kaito, xong chưa con. Mình phải vào rồi – mẹ Kaito gọi
- Dạ, con vào liền
- Cậu đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Tớ online thường xuyên nha. Bọn tớ sẽ nhớ cậu lắm đó – Ran và cả bọn rưng nước mắt
- Tớ biết mà. Các cậu cũng vậy – Kaito ôm chầm lấy tất cả. Lúc này đây cậu ước mình có thể nhìn thấy Aoko lần cuối
Và lời ước của cậu đã thành sự thật khi….
- KAITO! – Aoko chạy nhanh vào
- Sao bây h cậu mới đến? Đến h Kaito vào rồi – Ran trách
- Tớ xin lỗi. – Aoko cười rồi quay sang Kaito – Đây là chiếc áo chính tay tớ đan cho cậu. Qua đó lạnh lắm, cậu nhớ giữ sức khỏe đó
- Cám ơn cậu! Thôi, tớ phải vào rồi! Tạm biệt các cậu – Kaito nhận lấy món quà mà lòng nặng trĩu vì cậu mong lời Aoko nói với cậu bây h ko phải là những lời đó
Kaito quay vào, mọi người đứng ở ngoài nhìn vào mà nước mắt chảy dài trên mặt….
- KAITO! TỚ NHẤT ĐỊNH SẼ ĐỢI CẬU! – Aoko la lớn làm cho Kaito vừa mừng vừa ngạc nhiên, cậu quay lại nở 1 nụ cười hạnh phúc và bước vào trong……..
…………………………………………………..
Sau khi Kaito đi thì cả bọn cũng bước vào giảng đường đại học………
2 tháng sau tại quán nước _SR_
- Ran!
- Cậu đến rồi àh!
- Ừhm, mà sao tự nhiên hôm nay cậu kêu tớ ra vậy? – Sonoko thắc mắc
- Tớ muốn cho cậu xem tấm hình này – Ran lấy tấm hình từ trong giỏ mình ra.
- Tớ ko biết nữa! Tớ nhớ hôm ấy nhà tớ có khách là 1 người bạn của mẹ tớ, ma 2lu1c đó tớ đang ở trong phòng quét dọn tủ búp bê của tớ. Tự dưng có cậu này chạy vào rồi leo lên tủ búp bê tớ ngồi, tớ bực mình quát cậu ấy nhưng câu dường như ko quan tâm. Mẹ tớ nghe tớ la liền chạy vào có cả người bạn nữa và thấy vậy thì cả 2 đều cười. Đúng lúc ba tớ mới mua cái máy chụp hình nên ông chụp thử 1 tấm. 1 lúc sau cậu bé ấy leo xuống và đặt vào tay tớ 1 viên ngọc rồi nói “ cho cậu nè, xem như tớ trả công cho cậu “. Sau hôm đó thì tớ ko thấy người bạn của mẹ tớ đến nữa nên tớ ko biết cậu bé ấy tên gì. Cho đến hôm qua tớ lúc lại xem hình thì thấy nó…..
- Ừhm thì ra là vậy……
- Mà sao cậu ko hỏi mẹ cậu ấy!
- Mẹ tớ cũng ko rõ nữa. Viên ngọc ấy cho đến h tớ vẫn còn giữ. Nó đây nè – Ran lấy viên ngọc màu xanh ra
- Và bây h cậu muốn gặp lại cậu bé ấy?
- Ừhm nhưng bây h có lẽ cậu ta cũng lớn bằng tớ rồi
- Ê, mà khoan. Tớ thấy gương mặt này quen quen, dường như gặp ở đâu rồi!
- Cậu biết sao? Gặp ở đâu? – Ran mừng
- Từ từ, để tớ nhớ lại…….. – Sonoko ngẫm nghĩ – A , biết rồi! Chính là Shinichi Kudo đó
- Gì.? Sao lại là cậu ấy? – Ran giật mình
- Chắc chắn mà! Đúng là cậu ấy đó
- Phải ko? Tớ nghĩ là ko phải đâu! – Ran nghi ngờ
- Ko tin thì cậu đi hỏi cậu ấy xem. Tớ chắc nếu đúng là cậu ấy thì cậu ấy sẽ còn nhớ những chuyện ngày hôm ấy. Với lại trên viên ngọc còn có khắc chữ ” S “ nè! – Sonoko cầm viên ngọc lên
- Nhưng…………
- Tớ chắc là cậu ấy. Cậu cứ hỏi lại thì biết
- Ừhm, để mai tớ hỏi cậu ấy
- Ừh
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Mon Oct 31, 2011 3:14 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 32: Ran, Shinichi và chiếc xe định mệnh!
Spoiler:
Ngày hôm sau, trước cổng trường đại học Tokyo.
- Ủa Ran? Cậu đi đâu đây? – Kazuha thấy Ran thập thò trước cổng trường nên cô lại hỏi
- Còn cậu đi đâu thế? Tớ nhớ cậu học cùng trường với tớ mà? – Ran hỏi lại
- Tớ…….tớ……..- Kazuha ấp úng
Trong lúc đó, Hattori từ trong trường bước ra
- KAZUHA! Cậu đến lâu chưa?
- À …..ờ tớ mới đến – Kazuha liếc sang Ran
- Ủa Ran! Cậu cũng đến nữa àh? Đến tìm Shinichi phải ko? – Hattori cười
- Biết là 2 cậu đang quen rồi mà có cần phải hẹn hò trước cổng trường ko thế? – Ran chọc lại
- Đâu có hẹn hò gì. Chả là bữa nay Kazuha hẹn tớ đi uống nước thôi mà
- Ê ê, chứ ko phải chính cậu tới qua đã nhắn tin cho tớ rồi hẹn tớ đợi ở trường cậu àh?
- Bậy nào! Chính cậu hẹn tớ đấy chứ
- Cậu hẹn thì có
- Thôi đi 2 người. Đã quen nhau rồi mà cứ thích cãi nhau là sao? – Ran cản
- Hì, quen rồi, bỏ ko đc – Kazuha cười trừ
- Mà cậu lại trường tớ chi vậy?
- Tớ…..muốn tìm …..Shinichi
- Á à, thì ra cô cậu đây cũng hẹn hò trước cổng trường đấy nhé – Hattori lại có dịp chọc Ran
- Ko phải. Tớ muốn hỏi cậu ấy chút chuyện thôi. Mà cậu có thấy Shinichi đâu ko? – Ran phẩy tay
- Hôm nay nó trực lớp nên ra hơi trễ. Cậu đứng đây 1 xíu nữa là thấy 1 tụi con gái bước ra, cậu ráng luồn lách vào chính giữa cái đám đó là thấy người cậu cần tìm liền àh – Hattori cười
- Úi trời. Mới hồi tháng trước cậu ấy mới ngỏ lời với Ran cơ mà! Ran còn chưa đồng ý mà qua tháng này hắn có bạn gái mới rồi sao? – Kazuha
- Ko phải! Chỉ là đc “ hâm mộ “ quá vậy thôi – Hattori quay vào phía trong – Kìa, mới nói. Hắn ra kìa
Kazuha và Ran cùng nhìn vào trường thì quả đúng như lời Hattori nói. Shinichi bị bu cứng ngắt ko tài nào ra đc bởi đám con gái trong trường. Nhưng cậu thoáng nhìn thấy Ran đứng trước cổng trường nên cậu lấy hết sức lực để ra khỏi cái “ vòng vây “ kinh khủng đó. Cậu chạy về phía Ran làm cho cả bọn thấy rất bực
- Ran! Ran!
- Sao h này mới ra hả tên ngốc kia! Ran đứng đợi cậu nãy h rồi đấy – Kazuha la
- Xin lỗi, hôm nay tớ trực nên ra hơi trễ. Cậu kiếm tớ có gì ko? – Shinichi chắp tay
- Chứ ko phải cậu lo “ bận “ với cái đám con gái đó àh? – Hattori liếc xéo
- Ko có. Cậu đừng có vu oan cho tớ. Mà 2 cậu hẹn đi chơi mà sao ko đi đi
- Á đuổi xéo bọn này đi àh. Hứ, đc thôi. Bọn này cũng ko phiền 2 người nói chuyện. Thôi, bọn tớ đi trước nhé Ran – Kazuha cười
- Ừhm
Rồi Hattori và Kazuha đi 1 hướng, Ran và Shinichi đi hướng ngược lại. Đi bên Shinichi mà Ran thấy rất lo. Cô nghĩ ko biết có nên hỏi cậu ấy hay ko? Mà nếu thật sự như lời Sonoko nói thì cô biết đối diện với cậu ấy ra sao? Cô đã làm cho cậu ấy đợi hơn cả tháng rồi. Haiz, thật là nhức cái đầu. Đã đến tìm thì phải hỏi mà sao h đối diện thì lại ko dám mở miệng. Cũng may là Shinichi tinh ý, mở lời trước, nếu ko thì …….
- À Ran nè. Tớ nghe nói qua năm sau Sonoko vơi Makoto sẽ đính hôn phải ko?
- Ừh đúng rồi
- ………………
- Cậu đến tìm tớ có việc gì sao? Hay là chuyện……….
- À ko! Tớ…..
- Có chuyện gì cậu cứ nói
- Tớ muốn hỏi cậu 1 chuyện!
- Chuyện gì?
- Cậu…..cậu có biết viên ngọc này ko? – Ran lấy can đảm lấy viên ngọc từ trong túi ra
Shinichi cầm lấy viên ngọc thì rất ngạc nhiên. Nó là viên ngọc mà lúc nhỏ cậu rất thích, cậu ko hiểu tại sao Ran lại có viên ngọc này
- Ủa, viên ngọc này của tớ mà. Tớ bị mất lâu rồi. Sao cậu có vậy? – Shinichi mừng rỡ tuôn luôn 1 tràn
“ Qủa thật nó là của cậu ấy sao? Vậy là cậu bé ngày hôm đó……” – Ran bâng quơ với dòng suy nghĩ
- Ran! Ran! – Shinichi quơ quơ tay trước mặt Ran
- Hả? Sao?
- Cậu nghĩ gì mà ko nghe tớ gọi vậy?
- Àh…..ko có gì. Nó đúng là của cậu àh?
- Ừhm, đây là viên ngọc lúc nhỏ bà tớ tặng cho tớ, trên đây còn có chữ “ S “ là tên tớ nữa nè. Mà sao cậu có đc nó vậy?
- Àh, thôi tớ có việc. Tớ về trước nghen. Chào cậu – Ran chạy vội đi bởi vì cô ko còn biết nói gì với Shinichi trong lúc này….
Ở quán nước đối diện
- Này, cậu thích theo dõi người ta lắm àh? – Kazuha nhìn sang đường
- Đâu có. Tình cờ gặp thôi mà. Ê mà sao Ran bỏ đi luôn 1 mạch vậy.
- Ôi trời. Cậu ấy qua đường mà ko để ý gì hết vậy. Cái tên Shinichi này ko biết làm gì nữa
- Không ổn rồi. Mình ra ngoài xem – Hattori giật mình khi thấy những chiếc xe cứ vụt chạy qua Ran mà Ran thì vẫn cứ đi…….bình thản
Hattori và Kazuha chạy vội ra chỗ Shinichi đang đứng theo đuổi dòng suy nghĩ vẩn vơ
- Ê này – Hattori vỗ vai Shinichi
- Ủa sao 2 cậu…… - Shinichi giật mình
- RAN! CẨN THẬN – Kazuha la lên
Shinichi và Hattori giật mình nhìn sang đường thì thấy có 1 chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh tiến sát gần Ran nhưng cô ko hay biết gì vì đang cô mải mê với những dòng suy nghĩ. Trái tim Shinichi nhảy tưng tưng như muốn vuột ra khỏi lòng ngực khi thấy Ran ….Shinichi vội chạy ra………nhưng…….. chiếc xe ……….quá muộn rồi…….RẦM………R…a….n…….S….h…..i…..n…..i…..c……h….i……..
- RANNNNNNNNN! KHÔNGGGGGG – tiếng Kazuha la thất thanh khi thấy cảnh tượng đó
- SHINICHIIIIIIIIIIIII! ĐỪNGGGGGG – và tiếng Hattori cũng nối gót theo sau
2 người bạn đứng bên đường quá hoảng sợ khi thấy ……………………..
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Mon Oct 31, 2011 3:15 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 33: Những giọt nước mắt!
Spoiler:
Vài phút sau, Kazuha và Hattori mới định thần lại, họ liền chạy ra chỗ 2 người bạn thân của mình đang nằm bất động giữa lòng đường, 2 bên đường là những tiếng xì xào, bàn tán của người dân. Kazuha ôm chặt Ran mà nước mắt cô cứ chảy, Hattori cũng ôm chặt Shinichi và những giọt nước mắt ngắn của ảnh cũng rơi xuống. Chỉ trong 1 vài giây sau người của Kazuha và Hattori đã thấm đẫm máu của Ran và Shinichi. Họ thật sự sợ và chưa bao h họ sợ như lúc này, họ sợ mình sẽ mất đi 2 người bạn mà họ rất quy’.
1h sau tại bệnh viện Tokyo
- Ran! Ran! Thế nào rồi? – bà Kisaki la hoảng lên
- Bác….bác bĩnh tĩnh lại. 2 cậu ấy đang cấp cứu bên trong – Kazuha nắm chặt tay bà Kisaki đễ trấn tĩnh mặc dù tâm trạng cô cũng đang rối bời
- Hattori! Sự việc là như thế nào vậy? Tại sao cả Ran lẫn Shinichi cùng bị tai nạn 1 lúc? - Makoto hỏi nhẹ
- Tớ….tớ ko biết. Đừng hỏi gì tớ trong lúc này – Hattori ôm đầu lắc nguầy nguậy
- Ran……… - Sonoko và Aoko im lặng và cùng cầu nguyện cho 2 người bạn mình
Tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng la cùng tiếng cầu nguyện vang lên hỗn loạn phía ngoài phòng cấp cứu………2h sau đèn phòng cấp cứu đã tắt và bác sĩ bước ra ngoài………
- Bác sĩ….con tôi…..con tôi thế nào rồi? – bà Kisaki chạy lại
- Ai là thân nhân của cô Ran và cậu Shinichi?
- Tôi…..tôi là mẹ nó. Con tôi sao rồi?
- Cô Ran thì tình trạng ổn định, chỉ bị thương ngoài da và có 1 chút xây xác nhỏ, nói chung là không nghiêm trọng. Chỉ là do hoảng sợ quá nên ngất xỉu thôi. Còn cậu Shinichi thì….
- Shinichi sao ạ? Cậu ấy có nguy hiểm không? – Hattori la
- Khá nghiêm trọng đấy! Đầu cậu ấy bị chấn thương khá nặng. Chúng tôi đã làm hết sức những gì có thể và nếu trong vòng 48 tiếng cậu ấy ko tỉnh lại tôi e là……….
- Còn Ran thì chừng nào tỉnh lại? – Sonoko
- Có thể tối nay hoặc sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại. Bây h tôi sẽ chuyển cô ấy và cậu Shinichi qua phòng hồi sức
- Vâng, cám ơn bác sĩ…….
Sau khi bác sĩ đi thì mọi người cũng nhẹ nhõm phần nào vì ko còn phải lo cho Ran nữa. Nhưng bù lại thì phần lo cho Shinichi lại tăng gấp nhiều lần, vì hy vọng để cậu ấy vượt qua tình trạng này thì dường như chỉ ở mức 1%...............
Chiều hôm đó tại phòng Ran - Ran àh. Cậu mau tỉnh lại đi. Mặc dù bác sĩ nói cậu ko có việc gì nữa nhưng tớ rất sợ, tớ rất sợ, cậu mau tỉnh lại đi……….Ran….. – Sonoko nắm chặt tay Ran mà khóc
- Cậu đừng có như vậy. Ran sẽ tỉnh lại mà. – Makoto nhẹ nhàng đặt tay lên vai để an ủi Sonoko
- Tớ rất ân hận và tớ còn sợ hơn cậu gấp mấy lần, cậu có biết ko Sonoko? Nếu lúc đó tớ chạy ra cản Ran lại thì bây h Ran đâu có như thế này! Nhưng tớ sẽ ko khóc nữa vì tớ biết Ran rất kiên cường, nếu Ran biết mình khóc vì cậu ấy thì cậu ấy nhất định sẽ ko vui đâu. Tụi mình rất hiểu Ran mà, đúng ko? – Kazuha nhìn Ran nói nhẹ
Lời nói của Kazuha cũng làm cho Sonoko bình tâm hơn. Họ ngồi đó im lặng đến tối rồi nhẹ nhàng bước ra phòng để giữ im lặng cho Ran
Bên phòng của Shinichi thì im lặng hơn, ko ai nói 1 tiếng nào, họ chỉ đứng nhìn cậu bạn tài năng nằm đó, bất động, ko giống cậu ấy bình thường tí nào……….
Sáng hôm sau. Tại phòng Ran
- Tình trạng con tôi thế nào rồi?
- Rất ổn định!
- Vậy tại sao bác sĩ nói có thể tối hôm qua con tôi sẽ tỉnh lại mà sao cho đến bây h no vẫn ko nhúc nhích?
- Có lẽ cô ấy bị sốc rất lớn nên khó có thể tỉnh lại sớm. Nhưng với cương vị là bác sĩ tôi cam đoan muộn nhất là chiều nay cô ấy sẽ tỉnh lại
- Cám ơn bác sĩ
- Ừhm, thôi mọi người ra ngoài bớt cho thoáng. Mình qua xem Shinichi thế nào rồi – Kazuha
- Ửh, thôi chào cô ạ
- Chào các cháu
Bên phòng Shinichi thì vẫn vậy! Vẫn là 1 sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Nhưng lúc này thì ba mẹ Shinichi cũng đã đứng ở đấy, họ đã đáp sân bay vào tối qua. Nhìn con trai mình nằm yên bất động ở đó làm cho bà Yukiko khóc hết nước mắt nhưng Shinichi thì dường như hoàn toàn ko hay biết và cứ chìm vào giấc ngủ hư vô……
Tối hôm đó, ngoài hành lang
“Anh làm ba kiểu gì kỳ vậy hả? Con mình thì đang nằm ở bệnh viên trong tình trạng hôn mê, còn ba thì đi chu du tứ hải, anh có biết làm ba ko đấy? Thôi, tôi ko nói với anh nữa, anh làm sao thì làm, nó tỉnh mà ko thấy đầy đủ ba mẹ thì nó sẽ buồn lắm. Anh liệu hồn anh đó. Về mau đi! “ – bà Kisaki nói to trong đt
- Ông Mori bận àh? – bà Yukiko lên tiếng
- Ủa, cậu đứng đây từ lúc nào vậy? – bà Kisaki giật mình
- Nãy h rồi. Ran thế nào rồi?
- Vẫn vậy. Bác sĩ nói chiều nay nó sẽ tỉnh mà bây h thì đã tối rồi, tớ đang lo quá, mà ba nó thì đang đi du lịch với mấy ông bạn
- Dù gì thì Ran vẫn còn có cơ hội còn Shinichi nhà tớ thì…………..
- Cậu yên tâm, tớ tin cháu nó sẽ qua khỏi mà.
- Mong là vậy
“Tít…..tít…..tít” tiếng máy báo nhịp tim trong phòng Shinichi vang càng ngày càng lớn làm mọi người cùng bác sĩ chạy ào vào. Vừa ép tim, vừa chỉnh ống oxi, mọi việc cần làm cho 1 ca cấp cứu đều đc bác sĩ thực hiện tại đây. 10’ sau ông bước ra….
- Con tôi, con tôi thế nào rồi? – bà Yukiko nắm tay ông bác sĩ lay mạnh
- Em…..bình tĩnh lại để bác sĩ nói – ông Kudo kéo tay bà Yukiko ra
- Tôi đã cấp cứu cho cậu ấy nhưng tôi rất tiếc. Cậu ấy chỉ có thể cầm cự cho đến sáng mai, tất cả người thân của cậu ấy hãy đến gặp cậu ấy lần cuối
- Trời, Shinichi………. – bà Yukiko ngất xỉu ngay sau đó
- Shinichi………. Tại sao lại thế này…….cũng tại Ran, tại Ran tất cả, nếu không thì bây h Shinichi đâu có như thế này – Hattori la toáng lên
- Hattori! Tớ biết cậu rất đau khổ, bọn tớ cũng vậy. Đâu phải chỉ cậu mấy đi 1 người bạn, tất cả bọn tớ cũng đâu có hơn gì cậu. Nhưng cậu ko thể đỗ hết tội cho Ran đc – Kazuha nạt thẳng vào Hattori
- Ko phải sao? Ko phải tại cô ấy mà Shinichi mới lao ra đỡ chiếc xe đó sao? Tớ nói vậy có gì ko đúng àh?
“ BỐP “. 1 cái tát như trời giáng từ Makoto dành cho Hattori
- Cậu bình tĩnh lại đi! Đừng có nổi điên lên ở đây nữa. Chuyện này ko phải lỗi của ai cả! Chỉ tại ông trời, ông trời quá trớ trêu mà thôi
- Shinichi………………..
Và bây h chỉ có tiếng khóc hòa trộn lẫn vào nhau mà thôi……….
Tại phòng bác sĩ tối hôm ấy
“ Cộc, cộc “
- Ai đấy, vào đi!
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Mon Oct 31, 2011 3:16 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 34: RAN?!?
Spoiler:
Sáng ngày sau, mọi người dường như chẳng còn hy vọng gì nữa thì bác sĩ lại ra báo cần phải làm 1 ca mổ gấp cho Shinichi. Rất ngạc nhiên trước quyết định của bác sĩ nhưng ông Kudo vẫn ký tên vào giấy và cho tiến hành, vì bây h chỉ trong 1% hy vọng mọi người vẫn phải thử.
- Chúc mừng ông bà. Cậu ấy đã có chuyển biến tốt sau ca mổ lần này!
- Vậy có hy vọng gì ko bác sĩ?
- Rất hy vọng! Bây h chỉ trong chờ vào ý chí của cậu ấy thôi. Những việc cần làm chúng tôi đã làm hết
- Cám ơn bác sĩ!
1 tuần sau tại phòng Shinichi, mắt cậu đã từ từ hé mở và những ngón tay cũng đã từ từ nhúc nhích
- Shinichi! Shinichi! Con tỉnh rồi àh? – bà Yukiko lay mạnh khi thấy Shinichi có những biểu tượng đó
- Có chuyện gì vậy em? – ông Kudo bước vào
- Shinichi nó tỉnh rồi
- SAO? LÚC NÀO? – ông Kudo giật mình
- Mới lúc nãy, anh chạy đi kêu bác sĩ đi
- ừh!
5’ sau
- Nó sao rồi bác sĩ. Có chuyển biến gì ko?
- Rất tốt. Cậu ấy đã từ từ có ý thức lại. Chỉ vài giờ nữa thôi cậu ấy sẽ tỉnh lại
- Cảm ơn trời! Cảm ơn bác sĩ – bà Yukiko mừng ra nước mắt
Tối hôm đó, như lời bác sĩ nói là Shinichi đã tỉnh lại và phòng của cậu ấy đã đầy ấp tiếng cười nói
- Shinichi! Cậu tỉnh lại làm tớ mừng quá. Cậu ngủ hơn 1 tuần rồi đó, biết ko? Ngày mai tớ phải mua con heo cúng mới đc – Hattori cười
- Tớ bị làm sao thế này? – Shinichi vịnh đầu mình
- Cậu ko nhớ gì hết sao? Cậu bị tai nạn, hôn mê hơn 1 tuần nay – Aoko
- Tai nạn?
- Phải đó Shinichi! Cậu tỉnh lại người mừng nhất là tớ đây nè. 1 tuần qua tớ phải canh chừng Hattori mệt gần chết, giờ đc giải thoát rồi – Makoto
- Sao….lại phải canh chừng.? – Shinichi nói chậm
- Thì sợ nó lên cơn điên giống hôm cậu vô cấp cứu nữa. Bữa đó mệt gần chết luôn àh
- Àh mà Ran đâu? Ran sao rồi? – Shinichi giật mình nhớ lại bữa hôm ấy
- Cậu ấy……….
- Cậu ấy bị làm sao àh? Các cậu nói mau đi – Shinichi ngồi bật dậy và theo quáng tính “ Á “
- Cậu sao thế! Nằm xuống đi, mới tỉnh dậy mà ngồi dậy là ko tốt đây. Kẻo mẹ cậu vào nói bọn tớ ko biết chăm sóc cậu nữa – Kazuha can
- Nhưng các cậu phải nói cho tớ biết, Ran sao rồi? – Shinichi hét lên
- Àh….cậu ấy tỉnh lại rồi, vừa rồi cậu ấy mới ngủ nên bọn tớ ko đánh thức cậu ấy – Makoto chợt nghĩ
- Có chuyện gì thế các cháu? – bà Yukiko bước vào
- Shinichi, con mới tỉnh lại, đừng có hét lên như thế - ông Kudo đi theo sau
- Chào 2 bác
- Ừhm mà thôi, tối rồi. Các cháu về nghỉ đi, ở đây bác và bác trai lo cho Shinichi là đc rồ
- Vâng ạ!
- Khoan đã các cậu. Nói cho tớ biết đi chứ. Ran đâu? – Shinichi nhổm dậy
Nhưng tất cả đã ra về vì chính họ cũng ko biết phải trả lời Shinichi thế nào. Và tối đó 2 ông bà Kudo đã là nạn nhân của Shinichi khi anh chàng liên tiếp hỏi dồn dập vô vàn câu hỏi về Ran vì người cậu nóng như lửa và có linh cảm rất xấu về cô bạn mà cậu dành cả tấm lòng cho cô ấy. Nhưng đáp lại lời Shinichi chỉ là những cái lắc đầu vì bản thân họ cũng ko thể nói ra đc. Vì nếu nói ra thì chắc chắn 100% Shinichi sẽ ko chịu nổi cú sock ấy. Cầm cự đc lúc nào hay lúc ấy. Họ nghĩ vậy!
Sáng hôm sau
- Hey, Shinichi! Chúc mừng cậu tỉnh lại, sr vì hôm qua tớ ko đến đc, là vì tớ bận phải ra……. – Sonoko tuôn luôn 1 tràn nhưng mừng là Kazuha đã kịp nhanh tay bịt miệng Sonoko lại, kẻo cậu ấy quên nói ra luôn cái sự thật ấy
- Suỵt! Cậu im nào! Kẻo cậu ấy biết – Kazuha nói khẽ
- Ừ Ứ tớ quên!
- Các cậu có gì dấu tớ phải ko? Có phải là chuyện của Ran?
- Ko….ko phải! Ran…..àh cậu ấy đang nằm phòng hồi sức nên chưa có ra đc – Hattori nghĩ ra
- Phòng hồi sức là sao? Sao ngày hôm qua Makoto nói là cô ấy đã tỉnh lại rồi mà. Tớ bị nặng hơn cậu ấy mà đã đc chuyển ra đây, sao cô ấy còn nằm ở phòng hồi sức? – Shinichi nghi ngờ
- Trời ạ, nghĩ ra chuyện hợp lý chút chứ. Cậu quên nó là thám tử àh? – Kazuha nhắc khẽ
- Chết! Tớ quên!
- Các cậu nói mau đi. Thật sự là có chuyện gì?
Ngay lúc đó, bác sĩ bước vô, làm vị cứu tinh cho cả bọn
- Phiền mọi người ra ngoài để cho chúng tôi kiểm tra cậu Shinichi
- Vâng ạ!
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Mon Oct 31, 2011 3:18 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 35: Sự hy sinh và ra đi của Ran!
Spoiler:
“ Giấy ko thể bọc đc lửa” đó là đều tất nhiên. Và sự thật về Ran cuối cùng cũng đc phời bày khi bác sĩ vào khám cho Shinichi. Thế là anh chàng lợi dụng cơ hội đó vì anh nghĩ bác sĩ là người luôn nói sự thật
- Bác sĩ, cho cháu hỏi – Shinichi nói khi bác sĩ đang khám cho mình
- Có việc gì cậu cứ nói, cậu thấy ko khỏe ở đâu sao?
- Ko ạ! Cháu muốn hỏi về cô bạn đã từng bị tai nạn cùng cháu, cháu nghe nói cô ấy đã tỉnh lại nhưng sao……….. – Shinichi ngập ngừng
Bác sĩ nghe Shinichi nói thế liền im bặt lại, dường như ông ko muốn trả lời
- Thật sự là cô ấy có chuyện gì sao?
- Phải! Cô ấy đã chết sau lần tai nạn đó! – bác sĩ nói nhẹ như ko muốn Shinichi bị sock vì ông ko thể dấu sự thật đó đc nữa
- CHẾT? TẠI SAO CHỨ? – và đúng như dự đoán, Shinichi bật dậy thật mạnh khi nghe bác sĩ nói về cô bạn mình như thế
- Đáng lẽ cô ấy sẽ ko chết nếu như cô ấy ko hy sinh cho cậu. 1 tấm lòng khiến tôi phải ngưỡng mộ và thán phục
- Hy sinh cho cháu?
- Cô ấy đã tình nguyện hiến cho cậu 400cc máu
- Vô lý. Nếu như thế thì ko thể chết đc
- Nếu là 1 người bình thường thì hiến 400cc máu cùng lắm là chóng mặt thôi nhưng trường hợp cô ấy là đang trong tình trạng suy kiệt nên cho 400cc máu là đều ko thể. Tôi đã cố khuyên như cô ấy nhất quyết phải làm thế vì thay máu cho cậu là cách cuối cùng có thể đưa cậu về đây
- Tại sao……tại sao cậu lài làm thế chứ? Ran….?? – Shinichi cúi gầm mặt xuống
Sau khi bác sĩ khám xong thì đi ra ngoài thì cả bọn đứng ngoài đi vào
- Ê Shinichi. Cậu đi lại đc chưa? – Hattori bắt chuyện
- Người ta mới tỉnh lại tối hôm qua mà hôm nay đi đc.Con người chứ có phải thần thánh đâu – Kazuha
- Các cậu tại sao lại dấu tớ?
- Cậu nói gì thế Shinichi? Bọn tớ dấu cậu việc gì? – Makoto lắc đầu
- Đến nước này các cậu còn ko chịu nói sao?
- Bọn tớ chẳng hiểu cậu muốn nói đến việc gì cả? Cậu làm sao thế? – Aoko
- Thôi đủ rồi. Các cậu dấu tớ việc gì thì các cậu phải tự biết chứ?
- Thật sự là bọn tớ ko hiểu? – Hattori
- Tớ coi các cậu là bạn thân mà các cậu lại dấu tớ 1 việc quan trọng như vậy. Ran đã hy sinh vì tớ mà các cậu nói là cô ấy ko sao, cô ấy đã tỉnh lại. Tớ muốn nghe 1 lời giải thích từ các cậu – Shinichi la lớn
- Làm…..làm sao cậu biết? – Hattori giật mình
- Các cậu vẫn còn nhớ câu nói của tớ chứ?
- Sự thật chỉ có 1 mà thôi! – Sonoko nói khẽ
- Vậy là các cậu vẫn còn nhớ? Các cậu có hiểu câu nói đó ko?
Cả bọn gật đầu
- Hiểu? Hiểu thì tại sao các cậu lại nói dối tớ? Các cậu biết đối với tớ cô ấy rất quan trọng mà
- Bọn tớ thật sự ko muốn dấu cậu. Bọn tớ chỉ sợ cậu mới tỉnh lại mà nghe tin đó cậu sẽ rất sock thôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe
- Thôi đi! Tớ ko muốn nói gì nữa. Tớ hiểu rồi. Tớ muốn yên tĩnh
- Ừhm, vậy bọn tớ về. Sáng mai bọn tớ sẽ đến
Sau khi tất cả mọi người về thì căn phòng chỉ còn lại Shinichi với nỗi trống vắng. Cậu ko thể tha thứ cho mình vì đã làm Ran phải như thế. Cậu thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến nỗi phải làm người con gái cậu thương nhất phải hy sinh vì cậu. Nếu như có 1 điều ước thì cậu ước thời gian đc quay lại và người phải hy sinh là cậu chứ ko phải là Ran. 1 người con trai mà khóc thì người ta sẽ nói mình yếu đuối nhưng trong hoàn cảnh như thế này buộc những giọt nước mắt luôn đc Shinichi giữ trong lòng đến nay phải chảy ra, vì cậu ko còn đủ sức để giữ nó lại. Cậu đã khóc, khóc rất lâu! Ông bà Kudo đứng bên ngoài nghe tiếng nấc của con trai mình cũng xót xa ko kém. Họ đứng bên ngoài lặng lẽ………….
Và cậu ấy đã thức trắng 1 đêm. Cho đến sáng hôm sau
- Này Shinichi! Shinichi! – Hattori lay vai Shinichi nhưng dường như Shinichi ko hề đáp trả hay nhúc nhích gì cả, cặp mắt anh lúc đó đã ửng đỏ và trở nên vô hồn. Mọi người thấy vậy cũng đã hiểu những gì đã xảy ra với cậu trong đêm qua
- 1 đêm đc rồi Shinichi! Bọn tớ rất hiểu tâm trạng của cậu nhưng cậu ko thể cứ như thế này thì……… - Makoto
- Ran cũng ko thể sống lại đc mà còn hại đến sức khỏe mà Ran đã cho cậu – Kazuha nói tiếp
- Cậu đủ rồi Shinichi! Cậu tưởng bọn tớ ko đau khổ chắc? Khi nghe tin đó bọn tớ đã là người suy sụp hơn cả! Còn tớ, dường như cả tuần qua ko đêm nào tớ chợp mắt đc. Tớ và Ran đã là bạn thân ngần ấy năm trời, cậu tưởng tớ ko đau lòng sao? Tại sao tớ lại kiềm nén đc? Đơn giản vì cả tuần qua tớ đã chết vì cô ấy và bây h tớ sẽ sống vì cô ấy – Sonoko nhìn thẳng vào mặt Shinichi
Cho đến lúc này thì Shinichi đã vực dậy đc nhưng đôi mắt anh thì vẫn cứ như vậy, có điều nước mắt anh đã khô cạn từ đêm hôm qua nên nó ko thể chảy ra đc nữa
- Cậu phải sống! Phải sống cho cậu và cho Ran! Cậu hiểu ko? – Hattori khuyên
- Cậu ko thể để cô ấy hy sinh vô ích đc. Tớ ko cho phép cậu làm điều đó – Kazuha
- Lúc biết đc cô ấy vì cậu mà làm thế thì tớ rất giận cậu, tớ giận cậu tại sao lại làm cho cô bạn thân tớ vĩnh viễn ko thể gặp lại mọi người. Tớ tưởng chừng như nêu có con dao ở đó tớ đã nhào vô đâm cho cậu 1 phát. Nhưng vài ngày sau tớ mới hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy nên tớ đã thôi ko giận cậu nữa và đến đây thăm cậu với 1 vẻ ngoài tươi tắn nhất có thể, vậy mà cậu lại….. – Sonoko đã rơi những giọt nước mắt mà mấy ngày đi thăm Shinichi cô đã nén lại đc nhưng đến h thì nó đã phá vỡ thâm trí cô để mà ào ra
- Cậu thấy đó. Mọi người ai cũng lo cho cậu. Ở bên Mỹ nếu Kaito biết cậu như thế này thì cậu ấy có thể yên lòng mà học đc ko? Cậu ko nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mọi người chứ - Aoko nói vào
- Bọn tớ đã nói hết rồi đó. Cậu hãy suy nghĩ lại đi. – Makoto dìu Sonoko lại
- Tớ hy vọng hôm sau vào thăm cậu sẽ thấy cậu với 1 tâm trạng khác. Thôi bọn tớ về - Hattori
Rồi cả bọn lại kéo nhau về mà tâm trạng cũng ko hơn kém Shinichi. Nhất là Sonoko, cả tuần qua dường như ko ngày nào cô ấy ko ở bên nhà Ran, kể cả ngày lẫn đêm. Và bây h khi nhắc đến Ran nước mắt cô lại tiếp tục chảy, Kazuha, Aoko thấy vậy cũng ko thể kìm đc lòng mình và nước mắt của họ cũng rơi ra từng giọt, từng giọt chảy dài cả bệnh viện…………..
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tue Nov 01, 2011 4:47 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 36: Căn nhà của Ran!
Spoiler:
2 tuần sau Shinichi đc xuất viện và nơi đầu tiên cậu đặt chân đến là văn phòng thám tử Mori vì cậu muốn tìm lại những bức ảnh của Ran và gặp ông bà Mori nói chuyện nhưng mọi việc ko như cậu nghĩ vì cả nhà Mori đã chuyển sang Pháp sau khi Ran mất!
Shinichi bước chậm rãi vào nhà và lên phòng Ran nhưng trên đó chỉ còn lại bụi bặm và nỗi trống vắng. Cậu ngồi phịch xuống trong phòng Ran và nghĩ về những kỷ niệm với cô ấy. Chợt… Shinichi thấy bên góc tường sát phòng là 1 tờ giấy gì đó, cậu đi lại và cầm lên xem, thì ra đó là tấm hình chứ ko phải là tớ giấy như cậu nghĩ. Đó là tấm hình Ran đưa cho Sonoko xem lúc trước! Nhìn tấm hình cậu giật mình vì người trong ảnh là mình…..” vậy ra là viên ngọc lúc trước cô ấy đưa cho mình chính là viên ngọc lúc nhỏ mình đã tặng cô ấy. TRời ơi, sao mình ko nhớ chứ! “
“ Cộp….cộp….cộp” có người vào nhà………..
- Cậu là ai?
- À…..cháu là bạn của……
- Cháu là bạn của Ran phải ko?
- Vâng ạ! Vậy chú là……….
- Chú là cậu của Ran. Hôm nay chú qua dọn dẹp sạch căn nhà này để……..
- Sao? Chú định bán nó àh? – Shinichi cắt ngang
- Có lẽ vậy. Vì nếu để căn nhà cứ như vậy hoài cũng ko ổn. Với lại ông Mori cũng đồng ý bán nó
- Ko. Ko thể bán đc. Chẳng lẽ chú Mori ko thấy tiếc khi bán nó đi sao? Bao nhiu kỷ niệm đều ở đây mà! – Shinichi gào lên
- Cháu bình tĩnh lại đi. Đây là việc đã đc quyết rồi
- Vậy….chú định bán nó cho ai?
- Chưa biết nữa. Hôm nay về đây chú sẽ đăng báo bán nó
- Vậy….chú bán cho….cháu đc ko?
- Cháu nói sao? Cháu muốn mua nó àh?
- Vâng! Vì cháu ko muốn mất tất cả kỷ niệm về cô bạn của cháu. Chú có thể bán cho cháu đc ko?
- Uhm, nếu cháu muốn thì. – Thôi đc, cháu sẽ bán nó cho cháu
- Cám ơn chú! – mắt Shinichi sáng rực lên khi nghe chú Ran nói vậy
- Cháu có thể nói cho chú biết là tại sao cháu lại muốn mua nó ko?
- Vì đây là việc cuối cùng cháu có thể làm cho cô ấy. Ví cháu biết nếu cô ấy còn sống chắc chắn cô ấy sẽ ko đồng ý bán căn nhà này. Vả lại….cũng vì cháu mà cô ấy mất…..
- Oh, vậy sao. Chú ko rõ nguyên nhân Ran mất vì ông Mori ko chịu nói, đến tận bây h chú mới biết.
- Vâng!
- Àh mà cháu muốn chừng nào mua căn nhà này
- Bây h đc ko chú?
- Ngay bây h àh? Cháu có mang theo tiền ko mà đói mua ngay bây h. Để từ từ cũng đc mà
- Chú định bán nó với giá bao nhiu?
- Khoảng 20000$.
- Nhưng hiện h trong người cháu chỉ có 10000$ thôi. 10000$ còn lại hẹn chú ngày mai cháu đưa đc ko?
- Ko thành vấn đề. Bây h ta ra phòng luật sư làm giấy tờ chuyển nhượng
- Thôi khỏi, chú cứ để giấy tờ đứng tên chú Mori luôn đi ạ!
- Vậy sao đc…….
- Cháu ko cần phải làm giấy tờ gì cả, chỉ đơn giản là cháu muốn giữ nó lại và 1 tháng cháu qua dọn dẹp thôi
- Cháu làm chú ngạc nhiên quá đó. Nhưng làm như vậy là ko đúng luật, cháu phải đứng tên chú mới nhận tiền của cháu đc
- Chỉ cần thay đổi tên trong giấy tờ là đc phải ko chú?
- Ừhm
- Vậy chú đứng tên Ran Mori dùm cháu
- Nhưng………..
- Mình ra phòng luật sư luôn nha chú
- Ừh….uh…
Ông chú Ran đi ra mà người rất ngạc nhiên vì chưa bao h ông thấy người nào bỏ tiền ra mà mua nhà ko đứng tên mình cả. Có lẽ trên thế giới này chỉ có 1 mình Shinichi là người duy nhất thôi………
2 NĂM SAU…………………………………………….
2 năm đã trôi qua, nhưng nhà Ran ko hề có 1 hạt bụi nào vì hằng tháng Shinichi lại qua dọn dẹp 2 ngày. Đã 2 năm trôi qua nhưng lòng Shinichi vẫn còn đau bới vết thương quá nặng của 2 năm trước. Hôm nay, Shinichi lại lang thang ngoài phố để nhớ lại những kỷ niệm lúc trước
“SHINICHI! “ 1 tiếng gọi lớn từ sau làm Shinichi giật mình quay lại. Rất ngạc nhiên vì người kêu mình chính là cậu bạn đã bay sang Mỹ 2 năm trước – KAITO!
- KAITO! Cậu về khi nào thế? – Shinichi mừng rỡ chạy lại ôm lấy Kaito
- Tớ mới về sáng nay là chạy đi kiếm cậu liền đó. Cậu sao rồi, khỏe ko!
- Sao mà khỏe đc. Còn cậu, học hành sao rồi
- Kaito này mà học thì chỉ có loại A trở lên thôi. Tớ nghe Aoko nói Ran đã mất? Thực hư chuyện này là như thế nào?
- Cũng tại tớ, tại tớ tất cả. Cậu có muốn đi ra mộ Ran ko?
- Ừhm. Tớ muốn thắp cho cô ấy nén hương. Cũng 2 năm rồi, tớ mới về đây. Đường phố ko có gì thay đổi, chỉ có con người thay đổi thôi……..
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tue Nov 01, 2011 4:49 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 37: Cú đấm hiểu lầm ngày trở lại
Spoiler:
Sau khi Shinichi đưa Kaito đi viếng mộ Ran xong thì họ đi uống nước để cùng trò chuyện những gì xảy ra trong 2 năm qua
- Cậu có cần gọi mọi người ra ko? – Shinichi hỏi
- Thôi khỏi, để ngày mai tớ mời mọi người đi ăn rồi nói chuyện với họ sau. Bây h là tớ muốn nói chuyện với cậu thôi
- Cũng đc. Mình kêu gì uống đi
- Ừhm. – Kaito nhìn sang chị phục vụ đứng kế bên – Phiền chị cho em 2 ly Cappuchino
- 2 cậu còn muốn kêu món gì nữa ko?
- Ko. Cám ơn chị! – Kaito đưa 2 quyển menu cho chị phục vụ rồi họ bắt đầu câu chuyện
- Sonoko và Makoto đã đính hôn vào năm trước rồi – Shinichi bắt đầu
- Tớ biết!
- Còn Hattori và Kazuha có thể cuối năm nay hoặc đầu năm sau họ sẽ đính hôn với nhau – Shinichi tiếp tục
- Tớ biết!
- Còn Aoko thì cậu tự biết
- Tớ biết!
- Cái gì cậu cũng biết hết rồi thì muốn tớ nói gì nữa – Shinichi chau mày
- Tớ muốn nghe chuyện của Ran – Kaito nói gọn
- Ko phải Aoko đã nói với cậu rồi sao? – Shinichi nói giọng buồn
- Aoko nói ko rõ, bây h tớ muốn chính cậu nói ra – Kaito nghiêm
- Tớ ko nói đc
- Tại sao?
- Vì tớ ko biết nói gì với cậu về việc của Ran
- Cậu ko biết thì ai biết hả? Ko phải chính cậu đã hại Ran ra nông nỗi này sao? Ko phải vì cậu mà Ran phải hy sinh sao? – Kaito la lớn
- Đúng là tại tớ. Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, cậu tưởng tớ muốn lắm sao? Bây h cậu muốn tớ phải làm gì đây?
- Nói cho tớ biết, 2 năm qua cậu đã làm gì?
- Tớ chẳng làm gì hết
- Ran mất là tại cậu. Vậy mà cậu lại đi quen với 1 con nhỏ khác, cậu có lương tâm ko hả?
- Đó ko phải là chuyện của cậu, cậu ko cần quan tâm – Shinichi quay mặt đi
“ BỐP” – 1 cú đấm trời giáng từ Kaito dành cho Shinichi làm cho cả quán xôn xao cả lên. Aoko tình cờ đi ngang thấy trong quán có chuyện ồn ào liền bước vào xem. Cô thấy cảnh tượng Kaito đứng đó sắc mặt giận dữ còn Shinichi thì ngồi bệt dưới đất, thấy ko ổn cô liền chạy vào can
- Kaito, cậu về khi nào vậy – Aoko nói lảng
- Ủa Aoko, sao cậu lại ở đây – Kaito quay sang
- À tớ tình cờ đi ngang qua thôi. Sao cậu về mà ko báo cho tớ và mọi người biết?
- Tớ có chút chuyện. Cậu tránh ra 1 chút đi, xử xong cái tên phản bội này rồi tớ sẽ giải thích cho cậu – Kaito nhìn Shinichi trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống
Aoko thấy chuyện càng ngày càng căng nên cô đành phải khuyên Kaito
- Cậu có chuyện gì với Shinichi àh?
- À ko có gì.
- Ko có gì là sao? Cậu mới đánh cậu ấy phải ko? – Aoko dò hỏi
- Phải!
- Tại sao cậu làm thế chứ. Cậu ấy mắc tội gì với cậu sao
- Tớ chỉ đánh dùm Ran thôi. Nó đã phản bội Ran để quen đứa khác. Ran đã hy sinh vì nó mà nó nỡ làm thế. Cậu nói xem, có đáng đánh ko? – Kaito chỉ thẳng mặt Shinichi
- Quen nhỏ khác là sao? Ý cậu nói là Rurumako?
- Chứ còn ai vào đây nữa
- Trời ạ, cậu hiểu lầm cậu ấy rồi – Aoko lắc đầu
- Cậu nói hiểu lầm là sao? Chuyện rành rành ra đó rồi mà hiểu làm gì nữa
- Chán cậu quá! Chưa biết gì hết mà bộp chộp đánh lầm người tốt. Đi theo tớ - Aoko nắm Kaito chạy đi nhưng ko quên quay lại Shinichi – Xin lỗi cậu nha Shinichi
Sau khi Aoko và Kaito chạy ra khỏi quán thì Shinichi mới từ từ đứng dậy và nhìn về phía họ đến khi khuất dạng……
Aoko kéo Kaito ra công viên và bắt đầu “ xả “
- Nè, cậu có biết gì ko mà bày đặt đánh Shinichi hả? Cậu có biết là cậu ấy đã rất đau khổ trong suốt 2 năm qua ko? Bây h cậu mới về là nhào vô đánh cậu ấy liền. Cậu có phải là người hiểu chuyện ko hả?
- Trời ạ, cậu làm gì mà “ nã “ tớ liên tục vậy – Kaito xoa xoa lỗ tai
- Như vậy còn chưa đủ nữa đấy
- Mà cậu nói vậy là sao? Tớ ko hiểu
- Trong suốt 2 năm qua Shinichi dường như là 1 người sống mà ko sống vậy. Và cậu ấy đã tự bỏ tiền túi của mình để mua lại căn nhà của Ran nhưng người đứng tên ko phải là cậu ấy mà là ai, cậu biết ko?
- Cậu ko nói thì làm sao tớ biết – Kaito trả lời ngây thơ
- Là Ran. Cậu biết tại sao ko?
- Sao lại là Ran? Tóm lại cậu ấy muốn làm gi?
- Vì cậu ấy ko muốn bán nó cho bất kỳ ai. Bởi vì cậu ấy muốn giữ lại tất cả các kỷ niệm về Ran, cậu ấy ko muốn mất đi tất cả các kỷ niệm đó. Mổi tháng đôi ba lần cậu ấy lại đến quét dọn căn nhà, vì thế dù cho 2 năm có trôi qua nhưng căn nhà ko có dù chỉ 1 hạt bụi
- Nhưng như vậy thì tại sao cậu ấy lại quen với Rurumako?
- Vì ba mẹ cậu ấy ko muốn cậu ấy cứ mãi nhớ về Ran mà ko thể làm đc việc gì nên mới giới thiệu Rurumako cho cậu ấy quen. đồng ý là quen nhưng bọn tớ nhận ra là Shinichi ko hề có 1 tí tình cảm gì với Rurumako dù thời gian họ quen đã là 1 năm. Tình cảm của cậu ấy dành cho Ran suốt 2 năm nay vẫn ko phai mờ
- Vậy cái cô Rurumako gì đó có thích nó ko?
- Rất thích là đằng khác. Nhưng Shinichi thì ko hề
- Có nghĩa là tớ đã sai?
- Đương nhiên rồi. Đồ ngốc! Đi xin lỗi cậu ấy đi, mau lên
- Từ từ. Bây h tớ đi liền nè. Cậu đi chung luôn ko?
- Thôi, tớ phải qua nhà Kazuha có việc. Còn chuyện cậu về mà ko báo thì tớ sẽ tính sau. Đi mau đi – Aoko dằn
- OK! Bye! Gặp lại cậu sau
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tue Nov 01, 2011 4:50 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 38: Tình cờ gặp lại!
Spoiler:
Sau đó thì Kaito bay nhanh lại quán nước lúa nãy nhưng ko thấy Shinichi đâu cả. Hỏi thăm cô phục vụ thì cô ấy nói” Cậu ấy đã ra khỏi quán sau khi cậu vừa đi khỏi “. Kaito bật máy gọi cho Shinichi nhưng ko thấy bắt máy, cậu đành chạy vòng quanh ngoài phố để tìm nhưng cũng ko thấy bóng dáng Shinichi đâu. Chợt nghĩ lại lời Aoko nói cậu phóng nhanh đến nhà Ran và quả nhiên Shinichi đang ở đấy
- Shinichi – Kaito thở đốc
- ……………..
- Cậu còn giận tớ chuyện lúc nãy hay sao mà ko nói gì vậy? Cho tớ xin lỗi mà. Tại tớ ko biết rõ mà đã đánh cậu
- Tớ đang nghĩ….
- Nghĩ gì?
- Tớ có nên chấm dứt chuyện này ko?
- Cậu nói thế là sao?
- 2 năm rồi. 2 năm qua tớ vẫn ko thể chấp nhận đc sự thật là Ran đã mất. Trong 2 năm đó những việc có thể cho Ran tớ đã làm hết. Mẹ tớ, ba tớ họ đã rất buồn khi thấy tớ cứ như vậy, họ ko muốn tớ cứ buồn nên đã giới thiệu Rurumako cho đến và bây h tớ lại làm khổ đến Rurumako. – Shinichi nhìn mông lung
- Bây h cậu định làm gì? – Kaito hỏi
- Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối tớ đến đây. Tớ ko thể phụ lòng ba mẹ tớ và Rurumako đã đợi tớ 2 năm
- Cậu ko muốn phụ lòng họ chẳng lẽ cậu muốn phụ lòng Ran đã hy sinh cho cậu sao?
- Ran đã mất 2 năm rồi Kaito àh. Tớ có thể làm gì nữa bây h? Trong khi những người còn sống đã đợi tớ 2 năm và tớ quyết định sau này tớ sẽ sống vì họ - Shinichi nói chắc
- Cậu ko thể làm thế đc. Cậu ko thế đối xử với Ran như thế. Tớ ko cho phép cậu làm thế
- Vậy chứ cậu muốn tớ phải làm gì nữa? Tớ đã sống cho Ran 2 năm rồi, những gì cần làm tớ đã làm rồi, bây h tớ phải sống cho tớ và mọi người chứ. Ko lẽ cậu muốn tớ phụ lòng tất cả người thân của mình chỉ để sống cho Ran sao? – Shinichi hét lớn
- Cậu thật sự quyết định như vậy sao? – Kaito điềm tĩnh lại khi nghe Shinichi nói như vậy vì cậu biết 1 khi bạn mình đã quyết định việc gì thì dù cho người khác có nói như thế nào cũng ko suy chuyển đc
- Phải
- Nếu vậy thì tớ ko có ý kiến gì nữa. Thôi, tớ đi trước. Chúc cậu hạnh phúc với những gì cậu đã chọn – Kaito cười và bước ra khỏi nhà
Sau đó 1 tháng thì Kaito đã cùng Aoko sang Mỹ để học tiếp 2 năm còn lại. Makoto và Sonoko cũng sang Anh sinh sống, ở Nhật chỉ còn lại Hattori, Kazuha và gia đình Shinichi. Nhưng Hattori và Kazuha thì về Osaka sống nên ở Tokyo chỉ còn lại Shinichi. 8 con hạc ngày nào giờ mỗi con đã bay về 1 hướng khác nhau…………
1 năm sau Shinichi cùng Rurumako và gia đình cũng sang Pháp định cư………….
Tại nhà Shinichi bên Pháp
- Con muốn Rurumako đợi con bao nhiêu lâu nữa? 3 năm rồi đó Shinichi àh – bà Yukiko
- Con biết nhưng con ko muốn đính hôn bây h. Con còn nhiều dự định cần phải làm. Con ko muốn ràng buộc mình trong cuộc sống hôn nhân – Shinichi
- Ba mẹ đâu có bảo con kết hôn, đơn thuần chỉ là đính hôn thôi mà. Mẹ muốn Rurumako có đc niềm tin vì đã bao lần Rurumako đã đến tâm sự và nó đã khóc rất nhiều vì con rồi
- Con đâu có ép cô ấy phải làm thế. Nếu muốn, cô ấy có thể chia tay mà
- Con nói vậy mà nghe đc. Mẹ tưởng 1 năm qua con đã nguôi ngoai và chấp nhận nó rồi chứ. Con còn nghĩ đến Ran đúng ko? 3 năm rồi mà con cứ như vậy. Nó có thua gì Ran đâu chứ, dịu dàng, trang nhã, lịch sự, lễ phép, học hành cũng giỏi. Con còn muốn gì chứ?
- Những thứ đó đối với con ko quan trọng, cái quan trọng là……… - Shinichi đang nói bng khựng lại
- Thôi, mẹ ko nói với con nữa. Mẹ cho con thời gian 1 tháng để vun đắp tình cảm với nó và 1 tháng sau sẽ đính hôn với cô ấy
- Mẹ àh, 1 tháng thì làm sao con có thể - Shinichi nhằn
- Mẹ ko biết. Con tự làm sao thì làm. Mẹ mệt mỏi quá rồi – bà Yukiko đi thẳng lên lầu
Shinichi mệt mỏi ngồi tựa ghế và suy nghĩ về những lời mẹ mình nói. Nó cũng có cái lý của nó, Rurumako đã hết lòng vì mình thì mình còn muốn gì nữa chứ…………….
Sáng hôm sau
- Rurumako nè – Shinichi bắt chuyện
- Sao anh?
- Hôm nay em có bận gì ko?
- Uhm, hình như là ko!
- Vậy hôm nay mình đi xem hát , đc ko?
- Vâng ạ! – Rurumako mừng rỡ khi nghe Shinichi nói vậy và bà Yukiko ngồi đó cũng mỉm cười
Khi ăn sáng xong thì Shinichi cùng Rurumako ra khỏi nhà và họ cùng đi xem hát với nhau. Khi chương trình kết thúc thì họ nán lại để cùng giao lưu với đạo diễn, nhà thiết kế trang phục cho các diễn viên
- Vâng, và sau đây chúng tôi xin mời đạo diễn chương trình Fidel Castro cùng nhà thiết kế trang phục Elly Ran
Khi đạo diễn cùng nhà thiết kế bước lên sân khấu thì mặt Shinichi biến sắc hoàn toàn. Vì người đứng trên sân khấu chính là cô bạn cậu đã đợi 3 năm qua – Ran Mori. Người cậu nóng dần lên và dường như cậu ko tin vào mắt mình nhưng sự thật vẫn đang diễn ra trước mắt cậu. Cậu đứng im lặng hoàn toàn tại đó đến lúc hết chương trình, mọi người ra về hết và Rurumako đã lay cậu rất mạnh
- Shinichi! Shinichi!
- Hả? Sao? – Shinichi giật mình
- Anh sao vậy? Như người mất hồn đấy
- Àh anh ko sao. Mà cái cô……. – Shinichi nhìn lên sân khấu thì ko ai nữa
- Anh kiếm ai? Mọi người về hết rồi. Thôi mình đi đi anh – Rurumako kéo Shinichi ra khỏi khán đài
Đứng trước cửa nhà hát mà cậu cứ bồn chồn và dường như cậu ko muốn đi khỏi
- Anh làm gì vậy? Mình đi thôi
- Em có thấy cô thiết kế lúc nãy ko?
- Có chứ. Cô ấy rất đẹp mà lại giỏi nữa. Anh muốn kiếm cô ấy àh?
- Phải! Cô ấy rất giống 1 người bạn anh. Em có thấy họ ra hướng nào ko?
- Cô ấy kia kìa. Hình như mọi người đang chụp hình chung với cô ấy thì phải. Em cũng muốn qua đó – Rurumako nhìn phía đám đông
- Mình qua đó đi – Shinichi kéo tay Rurumako qua phía đó
Nhưng họ ko tài nào len vào đc vì người đông như kiến. Đợi gần 1 tiếng sau đám đông mới tảng bớt và chỉ còn mỗi cô thiết kế đứng đó, mỉm cười nhìn vào nhà hát như có vẻ cô rất tâm đắc với vở hát lần này. Và đứng đó ko xa, cũng có 1 người nhìn về cô và đang mỉm cười “Ran…Đúng là cậu rồi!”
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tue Nov 01, 2011 4:52 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 39: Cảm xúc ngày gặp lại!
Spoiler:
Shinichi nhìn Ran bằng 1 cặp mắt tràn đầy cảm xúc: tình cảm có, vui có và kể cả tức giận. Khi Ran sắp quay lưng đi thì Shinichi vội chạy
- Ran! Đừng đi
Ran nghe như có ai gọi tên mình, cái tên mà 3 năm trời ngoài ba mẹ cô ra thì ko ai gọi cô như thế, mọi người chỉ biết cô là Elly – 1 nhà thiết kế mà thôi. Cô quay lại thì dường như cô ko tin vào mắt mình nữa, Shinichi đang đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Cô thẫn thờ nhìn Shinichi như muốn xác định lại thật kỹ
- Shin…… - cô buột miệng
- Ran! Đúng là cậu sao? Tớ nhớ cậu lắm, cậu biết ko? – Shinichi ôm chầm lấy Ran làm cho Rurumako rất ngạc nhiên
- Xin lỗi, hình như cậu nhầm người rồi. Tôi là Elly chứ ko phải là Ran – Ran đẩy nhẹ Shinichi
- Ko thể nào, đúng là cậu mà – Shinichi giật mình
- Có lẽ cậu nhầm với ai rồi. Thôi chào cậu, tôi đi đây – Ran quay đi
1 mình Shinichi đứng đó thẫn thờ, anh ko muốn tin là mình đã gặp lại đc Ran mà cô ấy lại ko nhận ra mình. “Ko lẽ, ko phải cô ấy thật sao?”
- Thì ra cô ấy là Ran àh – Rurumako hỏi
- Anh ko biết, cô ấy ko nhận mình là Ran. Có lẽ anh nhầm người
- Thôi, mình đi đi anh
- Ừhm
Sau đó thì Shinichi và Rurumako cũng quay bước đi.
Tại nhà Elly
- Con gái mẹ về rồi àh. Buối công chiếu thành công chứ con?
- Vâng! Rất thành công mẹ ạ - Ran nói giọng buồn
- Thành công mà sao con buồn thế. Có chuyện gì àh?
- Àh ko có gì đâu mẹ. Àh mà ba đâu rồi?
- Ba con đi mua đồ cho mẹ rồi
- Vâng! Vậy con vào phòng
- Ừhm tắm rửa rồi ra ăn cơm
Ran ko trả lời mẹ cô mà cô đi thẳng vào phòng mình. Cô lục lại những tấm hình chụp cùng Shinichi và mọi người mà cô đã cất tận đáy thùng. Nhìn nó, nước mắt cô rơi “ Tại sao? Tại sao mình gặp lại cậu ấy chứ? Mình tưởng đã quên cậu ấy rồi mà sao bây h cậu ấy lại xuất hiện trước mặt mình cơ chứ???????”
[Flashback]
Bệnh viện vào đêm định mệnh ấy. Tại phòng bác sĩ
“ Cốc cốc “ - Ai đấy. Vào đi
- Chào bác sĩ!
- Cháu tỉnh lại rồi àh? Nhưng sức cháu còn yếu lắm, chưa đi lại đc đâu
- Cháu ko sao. Bác còn cách nào để cứu cậu ấy ko?
- Hết rồi cháu àh. Những gì cần làm bác và mọi người đã làm hết
- Thật sự là ko còn cách gì sao?
- Có thể là còn nhưng xác xuất chỉ có 10%.
- Đó là cách gì?
- Thay máu cho cậu ấy. Nhưng đó là việc rất liều lĩnh, nếu làm xong mà 24h sau cậu ấy ko tỉnh lại thì cũng đành thua. Vì vậy bác ko dám làm
- Vậy cần khoảng bao nhiêu máu
- Cỡ hơn 400cc máu.
- Bác làm đi
- Ko thể đc.
- Cháu sẽ cho máu cậu ấy. Cháu đã nợ cậu ấy 1 mạng thì bây h cháu phải trả lại cho cậu ấy. Nhưng cháu muốn bác hãy giữ bí mật này giùm cháu
- Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho cháu!
- Ko sao. Cháu tình nguyện
- Vậy thôi đc. Bác sẽ thử 1 lần nữa. Cháu qua phòng lấy máu
- Vâng
…………………………
- Con sao rồi Ran?
- Ủa con đang ở đâu đây?
- Phòng hồi sức. Tại sao con lại làm 1 việc liều lĩnh như vậy. Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết làm sao?
- Shinichi sao rồi mẹ?
- Bác sĩ đang mổ cho nó. Mà tại sao con làm vậy?
- Con muốn trả lại cậu ấy mạng sống. Con ko còn mặt mũi nào nhìn cậu ấy và mọi người nữa. Con ko muốn làm cho cậu ấy khổ vì con
- Mẹ biết con rất đau khổ, nhưng con ko cần phải làm vậy. Nếu con ko muốn gặp cậu ấy nữa thì mẹ có cách này
- Cách gì hả mẹ?
- Thì làm cho nó và mọi người cứ nghĩ con đã chết là đc rồi. Mọi người vẫn chưa biết việc con đã tỉnh lại. Mẹ sẽ nói với ba và cả gia đình ta sẽ sang Pháp để tìm 1 cuộc sống mới
Sau đó thì ngay tối hôm đó Ran cùng mẹ ra khỏi bệnh viện và về nhà sắp xếp mọi việc. Sáng hôm sau họ ra sân bay và đi thẳng ra Pháp
[ End Flashback]
“Cốc cốc” Mẹ cô gõ cửa rồi bước vào phòng với ý định kêu cô ra ăn cơm. Nhưng bà thấy Ran ngồi khóc dưới đất và trên tay là những tấm hình lúc xưa……..
- Có chuyện gì vậy con? – bà cúi xuống hỏi nhẹ
-Con gặp lại cậu ấy rồi mẹ ạ
- Ý con là con đã gặp lại Shinichi?
- Vâng! Con gặp lại cậu ấy trước cổng nhà hát. Con hoang mang lắm, bây h con phải làm sao đây?
- Đúng là ý trời. Có lẽ duyên phận giữa con với nó chưa dứt nên ông trời đã cho 2 đứa gặp lại, con hãy làm những gì con muốn, con đã lớn rồi, hãy tự quyết định số phận mình con ạ!
- Vâng con hiểu rồi. Con rất mừng đã gặp lại cậu ấy, mẹ àh! – Ran cười và ôm mẹ mình
Sáng hôm sau
“ Reeng………….reengggggg…..”
Shinichi ngáp ngắn ngáp dài, mắt lim dim mò mẫm cái đt đang reo từng hồi
- Alô! Ai đấy!
- Tên thám tử ngốc àh. Bây h vẫn chưa dậy sao?
- Ran……..là cậu phải ko? – Shinichi bỗng tỉnh ngủ
- Vậy chứ cậu nghĩ là ai?
Shinichi bật dậy, miệng ko nói nên lời
- Đúng là cậu rồi………Ran……..tớ ko nằm mơ
- Thôi dậy đi. Tớ hẹn cậu ở công viên gần Tour Eiffel. Nếu ko muốn xơi đòn Karate ngày gặp lại thì 15’ sau phải có mặt đấy. Bye
- Khoan đã……
Shinichi chưa kịp nói thêm câu nào thì Ran đã cúp máy. Cậu nhảy nhanh xuống giường, vệ sinh cá nhân xong thì anh lấy vội cây lược chải đến nỗi cây lược gần như muốn bốc cháy. Sau đó thì đứng trước tủ đồ gần 5’ mới chọn ra đc 1 bộ ưng ý nhất. Xong xuôi mọi việc Shinichi phóng bay xuống nhà trước sự ngạc nhiên của ba mẹ và cả Rurumako. Shinichi quá khác lạ so với mọi ngày………
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tue Nov 01, 2011 4:54 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
Chương 40: 8 Con Hạc
--PART A--
Spoiler:
Đúng 15’ sau Shinichi đã đặt chân đến công viên. Nhìn quanh đi quanh lại mấy lần cậu mới nhận ra Ran đang ngồi ở chiếc ghế đá cách chỗ cậu đứng khoảng 50m.
- Ran! – Shinichi chạy lại
- Sao trễ thế? – Ran nhíu mày
- Đâu có, tớ đến đúng giờ mà – Shinichi nhìn đồng hồ và nhìn Ran với vẻ khác lạ
- Sao thế? Bộ mặt tớ dính gì àh? – Ran lấy tay sờ mặt mình
- Àh ko. Cậu ko có gì nói với tớ sao? – Shinichi ngồi xuống
- Cậu muốn tớ nói gì?
- Tại sao cậu vẫn còn sống mà cậu lại gạt tớ?
- Qủa thật lúc đó tớ ko còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa. Tớ đã hại cậu ra như thế - Ran cúi mặt nhớ lại
- Đó ko phải là lỗi của cậu. Cậu biết 3 năm qua tớ sống ra sao ko? Tớ rất đau khổ và ray rứt, tớ đã nghĩ vì tớ mà cậu đã………
- Thôi. Tớ ko muốn nhắc chuyện cũ nữa. Mình nói chuyện khác đi – Ran đề nghị
- Vậy còn chuyện của tớ và cậu? – Shinichi nhìn Ran
- Tớ và cậu? Thì ra cậu vẫn còn nhớ sao?
- Cậu biết cái này ko? – Shinichi lấy trong túi mình ra viên ngọc màu xanh
- Woa. Cậu còn giữ nó sao? – Ran mừng chộp lấy viên ngọc trên tay Shinichi
- 3 năm qua ko ngày nào tớ quên đc cậu và tình cảm tớ dành cho cậu từ trước đến h vẫn vậy, không thay đổi
- Nhưng chuyện đó đã kết thúc rồi Shinichi àh. Chúng ta hãy sống như những người bạn bình thường đi – Ran cười
- Không. Nếu cậu đã kết thúc nó thì tớ sẽ giúp cậu mở nó ra. Đi nào – Shinichi nắm tay Ran đứng dậy
- Ê này…… - Ran giật mình nhưng cô vẫn chạy theo
Hôm đó 2 người đi chơi rất vui vẻ. Họ đi dạo công viên, đi xem hát, đi cà-phê, dường những những gì đã xảy ra 3 năm qua tại Nhật đều đc Shinichi tường thuật lại rõ ràng. Ran đã cười rất nhiều trong lần đi chơi này và có lẽ đây là lần đi chơi vui nhất trong 3 năm cô sống tại Pháp. Cho đến khi về đến nhà thì trời đã tối mịt
Tại nhà Ran
- Đi chơi vui ko con gái? - bà Kisaki
- Dạ vui lắm mẹ ạ. Cậu ấy kể cho con rất nhiều chuyện, từ chuyện Sonoko cho đến Kazuha và Aoko – Ran cười đi
- Vậy là tốt rồi. 3 năm qua mẹ cứ lo trong lòng cho đến bây h thì đã ổn – bà Kisaki vuốt nhẹ tóc Ran
- Nhưng cậu ấy nói cậu ấy còn tình cảm với con. Con ko biết phải làm sao nữa
- Chuyện đó mẹ nghĩ trong lòng con đã có câu trả lời rồi. Trong 3 năm qua mẹ cũng đã nhận thấy. Con sẽ tự phát hiện ra thôi, nó nằm trong trái tim con đấy
Ran mỉm cười và dường như cô cũng đã nhận ra
Tại nhà Shinichi
Shinichi vào nhà với tâm trạng rất thoải mái, vừa đi cậu vừa huýt sáo tạo ra 1 cảnh tượng lạ trong nhà
- Hôm nay con đi đâu mà vui quá vậy? – bà Yukiko
- Dạ con đi gặp 1 người. Thôi, con lên thay đồ đây. Lalala – Shinichi đi lên lầu mà miệng ko ngừng huýt sáo
- Con biết nó đi gặp ai ko Rurumako? – bà Yukiko quay sang
- Dạ có lẽ là chị Ran
- Sao? Ran àh? Ko lẽ con bé ấy vẫn còn sống? – bà Yukiko ngạc nhiên
- Dạ. Hôm qua đi xem hát với anh Shinichi cháu có gặp chị ấy. Hiện giờ chị ấy là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng của Pháp
- Thật ko ngờ. Shinichi! Xuống mẹ bảo - bà kêu vọng lên lầu
- Dạ! – Shinichi chạy xuống
- Ngồi đó, nghe mẹ hỏi. Có phải hôm nay con đi gặp Ran ko?
- Dạ phải!
- Con bé ấy còn sống sao?
- Dạ. Cô ấy vẫn còn sống
- Vậy con tính sao?
- Con đã nói hết với cô ấy và con quyết định sẽ chinh phục cô ấy lại lần nữa – Shinichi nghiêm
- Con nói thế nghĩa là sao? Vậy còn Rurumako?
- Đúng là Rurumako rất tốt, rất hoàn hảo nhưng con thật sự ko có tình cảm với cô ấy. – Shinichi nhìn mẹ mình với cặp mắt quyết đoán
- Con…….
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
Tue Nov 01, 2011 4:56 pm
Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
A.F.Cer - .:Po_Love:. ♥•.ღ°• Đại Thiên Thần •.ღ°•♥
Mình là : Birthday : 19/03/1993 Đến từ : * Vương quốc truyện tranh * Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Mình là :
Birthday : 19/03/1993
Đến từ : * Vương quốc truyện tranh *
Châm ngôn : Khi đến phút cuối nếu ta không bỏ cuộc, thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng
Tiêu đề: Re: (fic SR) Cậu Có Thích Tớ Không?.....................
--PART B--
Spoiler:
Bà Yukiko chợt dừng lại vì bà sực nhớ ra Rurumako đang ngồi ở đó. Bà quay qua định bảo cô đi lên lầu nhưng ko thấy cô đâu cả. Nhìn ra cửa thì cánh cửa đã mở toang và bà thấy bóng Rurumako chạy ra ngoài
- Rurumako – bà Yukiko chạy ra cửa nhưng bóng dáng cô đã mất tăm
- Shinichi! Con thấy con đã làm gì chưa hả? Mau tìm nó về ngay cho mẹ nếu không con đừng trách mẹ - bà Yukiko la lớn
- Con biết rồi. Nếu ko thì tối nay con khỏi ngủ đc với mẹ - Shinichi nói rồi vụt chạy ra ngoài
- Con với cái. Thật bực mình – bà Yukiko ngán ngẩm nhìn ra cổng
Khi Rurumako chạy đc 1 đoạn thì cô đụng phải 1 đám lưu manh chuyên chọc ghẹo con gái. Đang loay hoay không biết làm sao vì cô đang rất hoảng thì có tiếng….
- Này, mấy người đang làm gì đấy. Buông cô ấy ra mau
Nghe vậy cả bọn quay sang
- Oh, cô em này coi còn ngon hơn đấy. Nếu cô em chung vui với bọn tôi thì tôi sẽ thả con nhỏ này ra
- Hừ, tôi bảo các người buông cô ấy ra
- Cô em này ngon nhỉ, dám ra lệnh cho bọn này. Tụi bây, lên…..
“HÂY DA” “ BỐP, BỐP, BỐP “. Chỉ tội cho bọn kia chưa kịp lên thì đã dính chưởng karate nằm sóng soài dưới đất
- Cô không sao chứ?
- Chị là…..chị Ran phải ko?
- Cô biết tôi àh? – Ran ngạc nhiên
- Dạ phải
- Ừhm tôi là Elly Ran.
- Chị là Ran Mori!
- Eh!!! – Ran rất ngạc nhiên vì 1 cô bạn cô chưa từng gặp lại biết họ tên cô , nếu ở bên Nhật thì không có gì lạ, đằng này lại ở bên Pháp.
Ran thấy lạ nên cùng đi với Rurumako vào quán nước gần đó
- Cô là……
- Em là Rurumako. Rất cám ơn chị chuyện lúc nãy
- Àh không sao. Mà làm sao cô biết đc rõ họ tên tôi thế?
- Em biết đc chị là qua anh Shinichi
- Eh?!? Shinichi? Shinichi Kudo? – Ran rất dỗi ngạc nhiên
- Vâng! Hiện tại em đang ở nhà anh ấy
- Em là gì của anh Shinichi?
- Em quen anh ấy vào 3 năm trước do cô Yukiko giới thiệu
- Ừhm
- Em biết chị qua những tấm ảnh mà anh Shinichi để trong phòng và những lời kể của anh Shinichi và cô Yukiko
- Hình?
- Dạ phải, trong phòng anh ấy có rất nhiều ảnh của chị và những người bạn của anh ấy
- Oh!
- EM muốn nói với chị điều này: chị đừng làm anh Shinichi đau khổ nữa. Nếu chị đã đi 3 năm rồi thì chị đừng bao h gặp lại anh ấy nữa. Chị chỉ làm cho anh ấy đau khổ thêm thôi
- Eh?! Chị đem lại đau khổ cho Shinichi?
- Phải! 3 năm qua cũng tại chị mà anh Shinichi không chấp nhận em. Anh ấy ngày nào cũng nhớ đến chị. Cho đến bây h anh ấy đã từ từ chấp nhận em thì sao chị lại xuất hiên chứ?
- Rurumako àh. Chị hiểu tâm trạng của em và đáng lẽ như em nói là chị không nên xuất hiện trước mặt Shinichi nhưng ông trời đã cho chị và Shinichi gặp lại có thể coi là duyên số giữa chị và Shinichi. Chị có thể nhường Shinichi lại cho em nếu như Shinichi thật sự có tình cảm với em, nhưng có bao h em nghĩ rằng tình cảm sẽ đc dựng lên trong sự ràng buộc ko?
- Em biết nhưng em không muốn mất anh ấy. Em rất thương anh ấy – Rurumako cúi mặt xuống và khóc
- Ran nói đúng đó Rurumako àh. Bấy lâu nay anh chỉ xem em như em gái của anh thôi, người anh có tình cảm trên đời này chỉ có 1 người duy nhất là Ran thôi – Shinichi
- Cậu đến từ lúc nào thế? – Ran giật mình
- Từ nãy đến giờ rồi – Shinichi cười
- Cậu muốn chết àh? Dám nghe lén con gái nói chuyện – Ran liếc Shinichi
- Khoan khoan, cho tớ xin lỗi vì tớ không cố ý. Đừng cho tớ nếm karate của cậu chứ - Shinichi xua tay
- Cậu coi chừng đấy!
Rurumako nghe Shinichi nói vậy và cuộc đối thoại ngắn của Shinichi và Ran đã làm cô nhận ra điều Ran nói là thật vì chỉ có ở bên Ran, Shinichi mới có đc những nụ cười như vậy, 1 nụ cười không bao h thuộc về cô…..
- Em hiều rồi. Thôi em về trước, chào 2 anh chị
- Rurumako……..
Shinichi gọi theo nhưng Rurumako đã leo lên chiếc taxi trước cổng và về nhà
- Cái con bé này, thiệt là
- Cô ấy không sao đâu. Khi người ta đã sáng tỏ đc 1 việc gì đó thì suy nghĩ sẽ chững chạc hơn, cô ấy sẽ đi về nhà
- Sao cậu biết?
- Tâm lý con gái thôi mà!
- Mà hình như lúc này cậu đã thừa nhận là con tình cảm với tớ, đúng không? – Shinichi nhìn Ran với con mắt hơi bị “gian”
- Đâu có! Chắc cậu nghe lầm đấy – Ran quay mặt đi chỗ khác
- Lầm? Chắc vậy thiệt. Để tớ nghe lại xem đúng không
Ran không hiểu từ “ nghe lại “ của Shinichi có ý gì thì ai ngờ cậu ấy chiếc đt trong túi ra và bật đoạn ghi âm lời Ran nói lúc nãy làm cho cả quán ai cũng nhìn vào
- Cậu….cậu có tắt không thì bào? – Rna xấu hổ
- Trừ phi cậu chịu thừa nhận với tớ, nếu không thì…….. – Shinichi đang định bấm mở volume lớn hơn
- Thôi thôi đc rồi. Tắt đi
- OK! Thế là cậu thừa nhận rồi đấy nhé!
- Cậu liệu hồn với tớ!
Ran cười và nhìn ra cửa sổ. Shinichi cũng nhẹ lòng hơn vì tình cảm của anh đã đc đáp trả xứng đáng
Sau đó thì Rurumako đã về Nhật ngay sáng mai và dường như Rurumako rất thoải mái khi mọi việc ko còn đè nặng lên cô nữa nên mọi người rất yên tâm..
1 NĂM SAU_Tại PARIS
“ 1 2 3 CHỤP NÀO “ Ran tung bó hoa trên tay cô xuống và nó rơi đúng ngay Aoko
- BRAVO! Thế là chúng ta sắp đc uống rượu hồng của Aoko và Kaito rồi – Sonoko cười
- Sonoko. Tớ không giỡn đâu nhé. Tại nó rơi trúng ngay tớ chứ bộ - Aoko đỏ mặt
- Sonoko nói đúng rồi. Trong đám chỉ còn mình tớ và cậu thôi. Hay là mình tổ chức vào tháng sau luôn nhé – Kaito cười và nắm tay Aoko
- Tớ……
- Đồng ý đi. Đồng ý đi – cả bọn hùa nhau la
- Tớ đồng ý – Aoko bẽn lẽn
- Hoan hô! 2 người là sau cùng rồi đấy nhé. Làm cho linh đình vào – Shinichi đi xuống
- Cậu thì sướng rồi. Trong đám tụi mình có ai đc cái đám cưới tại Paris mà trên du thuyền như cậu đâu – Hattori
- Đây là sáng kiến của Ran. Cô ấy nói muốn có 1 cái đám cưới trên biển và tất cả mọi thứ ở đây đều là cô ấy thiết kế - Shinichi nhìn Ran
- Cũng đúng thôi. Ran là 1 nhà thiết kế nổi tiếng tại Pháp mà, tất cả mọi thứ Ran làm đều rất hoàn hảo. Chúc mừng cậu – Kazuha nói và ôm chầm lấy Ran
- Cám ơn cậu!
- Àh mà các cậu định sống ở đây luôn sao? – Makoto
- Tớ và Shinichi định sau khi đám cưới thì sẽ về Nhật lại vì không nơi nào bằng nơi mình sinh ra cả. Với lại căn nhà tớ đã bỏ trống quá lâu rồi, tớ phải có trách nhiêm với nó vì tớ là người đứng tên nó mà – Ran cười tươi và nhìn Shinichi như 1 lời cảm ơn
- Thế còn ba mẹ các cậu? – Hattori
- Ba mẹ Shinichi sẽ sống ở đây còn ba mẹ tớ thì sẽ cùng về với tớ
- Vậy thì tội nghiệp Shinichi rồi. Phải chịu áp lực từ bà mẹ vợ hung dữ rồi – Sonoko
- Chắc vậy quá – mặt Shinichi ỉu xìu
- Shinichi! Anh dám nói vậy hả? – Ran nhéo vào hông Shinichi làm cho anh chàng xanh mặt
- Oái oái, tha cho anh đi mà Ran – Shinichi méo mặt
- Tội nghiệp – cả bọn cười và lắc đầu nhìn Shinichi bằng ánh mắt tội nghiệp
- Àh tớ có ý kiến này. Hôm nay là ngày trọng đại duy nhất của Ran và Shinichi. Vậy chúng ta hãy kêu họ làm cái gì đó để chứng minh tình cảm giữa họ đi – Sonoko sáng ý
- Hay đó. Vậy mình làm thế nào đây ta? – Kaito chống cằm
- Khỏi nghĩ nữa, tớ có ý rồi. 2 người hãy hôn nhau trước mặt mọi người đi – Sonoko
- Cái gì? Hôn nhau á? – Shinichi và Ran há miệng hết cỡ
- Đúng rồi. Vì hôn nhau là cách biểu biện tình cảm rõ nhất. Nhưng vì Ran là con gái nên tớ đề nghị chỉ Shinichi hôn Ran thôi – Makoto
- Tại sao?
- Vì cô ấy sẽ rất ngại nếu làm thế trước đám đông – Kaito nói theo
- Ừm đúng rồi. Vậy thì chỉ Shinichi thôi! – Hattori
- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!
Cả bọn ùa lên làm Shinichi và Ran đứng giữa người cứng như khúc gỗ, biết chắc là không bao h thoát khỏi vòng vây nếu không làm theo lời cái bọn quỷ quái này. Shinichi nhìn Ran làm cô nàng đỏ mặt cả lên và anh đã tặng cô 1 nụ hôn vào má hồng cô đang ửng đỏ lên, “ dễ thương quá “ – anh nghĩ vậy
“ Hoan hô, vậy mới đúng là vợ chồng chứ” cả bọn ùa lên và snag đó là 1 tràng cười vui vẻ
- Thôi bọn mình chụp hình với nhau đi. 8 con hạc ngày nào giờ mới đc cùng về tổ mà – Aoko lấy máy chụp hình ra
“ 2 3 TÁCH “! 1 tấm hình đầy đủ 8 con hạc ngày nào. Mặc dù đã qua 3 năm nhưng tình cảm họ dành cho nhau vẫn như vậy. Tình bạn, tình yêu hòa trộn lẫn nhau tạo nên những tiếng cười hạnh phúc. Mặc dù giữa họ đã có rất nhiều chuyện xảy ra và ta tưởng dường như họ sẽ ko còn tình cảm với nhau nữa nhưng không! Họ đã đánh bật đc tất cả vì trong tim họ vẫn duy trì đc 1 tình cảm trong sáng và thứ tình cảm đó đã chiến thắng tất cả!! Và có lẽ tình bạn và tình yêu giữa họ sẽ còn kéo dài mãi mãi…………..